Triệu ma ma giật giật da mặt, cười nói: "Hôm nay Phương ma ma cũng bận rộn cả ngày, nếu không thì ngươi về trước nghỉ ngơi một lát đi?"
Phương ma ma nghiêm nghị liếc mắt nhìn Triệu ma ma một cái: "Đây chính là cách Triệu ma ma thao túng Hoàng hậu hả? Ngươi cho rằng điều này tốt cho Hoàng hậu, nhưng không biết mình đang hại Hoàng hậu sao. Sở quốc chúng ta từ trước đến nay coi gầy là đẹp. Nếu để Hoàng hậu ăn uống không biết tiết chế, Hoàng hậu thất sủng, Triệu ma ma gánh vác nổi không?"
Đối với Phương ma ma mà nói, điều đáng sợ nhất của một nữ nhân đã xuất giá là mất đi sự sủng ái từ trượng phu, bà ta nói vậy là vì muốn Tô Oanh biết rõ, ai mới là người nắm rõ quy củ trong cung, ai mới là người Tô Oanh nên tin tưởng.
Quả nhiên, sau khi Phương ma ma nói xong, liếc thấy Tô Oanh nhấn nhấn ấn đường, đang chờ Triệu ma ma bị gây khó dễ, chợt nghe thấy Tô Oanh không kiên nhẫn nói: "Triệu ma ma, đừng nói với ta là ngươi chỉ có chút sức chiến đấu này thôi sao?"
Khuôn mặt già nua của Triệu ma ma căng thẳng, khí thế lập tức dâng lên: "Phương ma ma, sao ngươi có thể tùy tiện bàn luận chuyện của chủ tử? Còn thất thần làm gì, Phương ma ma mệt đến mức nói mê sảng, còn không nhanh kêu người chữa trị cho bà ta đi? Nghỉ ngơi thật tốt, nếu không có chuyện gì thì đừng để bà ta ra ngoài nữa!"
Đều nói là Diêm Vương dễ gặp nhưng tiểu quỷ khó đối phó, Triệu ma ma chuyên đối phó với những tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng này.
Thậm chí Phương ma ma chưa kịp định thần lại đã bị ném ra ngoài.
Thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh rồi.
Bạch Sương cười hì hì mang theo hộp thức ăn trở về.
"Hoàng hậu, đoán xem hôm nay Hạ đại thúc chuẩn bị món gì ngon cho Hoàng hậu?" Sau khi họ vào cung, Hạ Thủ Nghĩa cũng đi theo đến đây, Tiêu Tẫn đã sắp xếp cho ông ấy làm ngự trù, chuyên môn nấu ăn cho họ.
Tô Oanh xuyên qua hộp thức ăn có thể ngửi thấy mùi thơm: "Sườn cừu nướng, lươn sốt tương, chân giò thủy tinh và gà quay."
Bạch Sương kinh ngạc không thôi: "Làm sao Hoàng hậu nương nương biết được? Người đoán đúng tất cả rồi!"
Nàng mở hộp thức ăn ra, bên trong có bốn món ăn xếp thành bốn tầng, mỗi món được đặt trên một chiếc đĩa lớn.
Tô Oanh đắc thắng hất cằm lên, sao nàng không biết chứ, đây là món ăn hôm qua nàng chỉ đích danh Hà Thủ Nghĩa phải nấu, ông ấy có thể làm món khác được sao?
Tô Oanh cầm trực tiếp một miếng sườn cừu lên ăn.
Sườn cừu ngoài giòn trong mềm, ngon đến mức nàng ước gì có thể nuốt hết lưỡi mình vào.
Nàng ăn hết một bàn đồ ăn lớn, cũng không còn thừa lại chút gì.
Sau khi ăn uống đầy đủ, Tô Oanh nằm trên giường mềm nghỉ ngơi một lát.
Khi nàng thức dậy, bên ngoài trời đã tối.
Tô Oanh từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái, cung điện này thực sự nhàm chán.
Tô Oanh gọi một tiếng, Bạch Sương đang canh ở ngoài cửa đi vào: "Hoàng hậu nương nương đã tỉnh rồi ạ."
"Trời tối rồi à?"
"Vâng ạ, trời cũng đã tối, Công chúa và Đại Hoàng tử vừa tới đây, thấy Hoàng hậu còn đang ngủ nên đã quay về học bài."
Tô Oanh ừ một tiếng, cảm thấy hai bảo bối càng ngày càng chăm chỉ.
"Ta đi qua xem thử."
Hai đứa trẻ còn nhỏ nên Tô Oanh cho chúng ở chung với mình, phòng của bọn nhỏ ở ngay gian kế bên.
Lúc Tô Oanh đến, hai đứa nhỏ vừa ăn xong bữa tối, thấy Tô Oanh đến, chúng đều đứng dậy đi tới.
"Mẫu thân ơi, cuối cùng người cũng tỉnh rồi."
"Mẫu thân càng ngày càng tham ngủ, sắp trở thành một người cực kỳ lười biếng rồi."
Tô Oanh hô to nàng oan uổng, nàng bị những trình tự rườm rà lúc sáng làm cho có hơi choáng váng hoa mắt, vì thế mới mệt mỏi rã rời.
"Mẫu thân ơi, người ăn tối chưa ạ?"
"Chưa, đợi lát nữa ta sẽ ăn sau."
"Mẫu thân, người nhìn chữ lớn do Linh Nhi và ca ca viết nè." Nhị Bảo kéo Tô Oanh đến trước bàn, đưa chữ viết tay của mình cho Tô Oanh như thể đang dâng lên báu vật.