Tô Oanh cầm lấy xem thử, không thể không nói, chữ viết của cô bé còn đẹp hơn nàng: "Không tồi, Linh Nhi tiến bộ rất nhiều."
Linh Nhi cười ngượng ngùng nói: "Phụ thân nói chữ viết của Linh Nhi tuyệt đối không được xấu như chữ của mẫu thân."
Tô Oanh: "..."
A, nàng thật sự cảm tạ nhé.
"Mẫu thân ơi, tối nay phụ thân có về không ạ?"
"Cái này ta không biết được." Khang Trạch Đế đột ngột qua đời, để lại cho Tiêu Tẫn không biết bao nhiêu hỗn loạn, trong thời gian ngắn, có lẽ hắn cũng không rảnh nữa.
"Tối nay mẫu thân có thể ngủ với chúng con được không?"
"Không thành vấn đề."
Buổi tối sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tô Oanh ôm hai đứa con nằm xuống giường.
Khi nàng đang ngủ đến nửa đêm, Tô Oanh cảm thấy có người bế nàng từ trên giường lên, nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn thì nhắm mắt giả chết, hắn vẫn đặt nàng vào chiếc giường có chút lạnh.
Giây tiếp theo, Tô Oanh bị Tiêu Tẫn ôm chặt từ phía sau.
Tiêu Tẫn đặt một nụ hôn lên trán nàng, ôm lấy nàng rồi nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Tô Oanh nghe thấy bên cạnh có tiếng xào xạc.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Trương Thư Minh đang hầu hạ Tiêu Tẫn rửa mặt thay quần áo, chắc hẳn là hắn muốn lâm triều rồi.
Tô Oanh cảm thấy làm Hoàng đế thật không có ý nghĩa, ngay cả tư cách ngủ nướng cũng không có.
Tiêu Tẫn thay quần áo xong, chớp mắt đã thấy nàng ngồi dậy: "Sao nàng không ngủ thêm một chút đi?"
"Hôm qua ta ngủ nhiều quá, bây giờ lại không ngủ được, dậy luyện công một chút."
Tiêu Tẫn biết thói quen của nàng, cũng không nói gì: "Ừ, ta vào triều trước."
"Được."
Tô Oanh vừa mới tắm rửa sau khi tập luyện buổi sáng, một cung nữ đã đến báo cho nàng biết Bình Lăng Công chúa của Nam quốc cầu kiến.
Vẻ mặt Tô Oanh ngừng lại, nàng quên mất là đoàn sứ thần Nam quốc vẫn còn ở kinh thành.
Kể từ khi các võ sĩ của Nam quốc bị Tô Oanh đánh đập nặng nề trong tiệc rượu, nhóm người này giống như đã chết ở trong hành cung, không có một chút động tĩnh nào.
Nếu hôm nay không phải Bình Lăng Công chúa đột nhiên cầu kiến, Tô Oanh thật đúng là không nhớ tới nhóm người này.
Tô Oanh cũng không vội đi gặp người ta, mà sau khi ăn sáng xong mới để cung nữ dẫn Bình Lăng Công chúa vào trong.
Thoạt nhìn Bình Lăng Công chúa ăn mặc trông rất tao nhã, trên đầu chỉ cài một mặt dây hình hoa sen, kết hợp với hoa phù dung bằng ngọc trên tai, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn đầy đặn, thánh thiện mềm mại như một đóa sen.
Bình Lăng Công chúa bước vào đại điện, nhẹ nhàng như một đóa hoa quỳ xuống hành đại lễ với Tô Oanh, ngay cả mái tóc tỉ mỉ trên đầu cũng lộ ra vẻ cung kính.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Tầm mắt Tô Oanh rơi xuống người nàng ta: "Công chúa không cần đa lễ, đứng dậy đi."
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương." Bình Lăng Công chúa không đứng dậy, mà nhìn thẳng lên Tô Oanh với vẻ mặt khẩn cầu.
"Hôm nay Bình Lăng tới đây là có một chuyện muốn nhờ người, cầu xin Hoàng hậu giúp đỡ."
Tô Oanh đưa tay chống cằm, mắt phượng khẽ buông xuống, toàn thân tản ra khí tức lười biếng, nghe nàng ta nói như vậy mà lông mày cũng không nhúc nhích: "Ồ? Có chuyện gì thế, nói ta nghe đi."
Bình Lăng Công chúa nhìn về phía các cung nữ đang hầu hạ ở hai bên trái phải: "Khẩn xin Hoàng hậu cho người bên cạnh lui ra ngoài."
Tô Oanh khẽ giơ đầu ngón tay, ra hiệu cho mọi người trong nội điện lui xuống.
Chẳng bao lâu sau, trong điện còn lại duy nhất hai người Tô Oanh và Bình Lăng Công chúa.
Bình Lăng Công chúa dập đầu trước Tô Oanh, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Van cầu Hoàng hậu, xin hãy giúp Bình Lăng, hoàng huynh và phụ hoàng muốn ta hòa thân với Hoàng đế Sở quốc, nhưng chính ta có thể thấy rõ tình cảm vô cùng tốt đẹp giữa Hoàng hậu và Hoàng thượng, ta không muốn trở thành người phá hỏng tình cảm giữa Hoàng hậu và Hoàng thượng, thỉnh cầu Hoàng hậu đưa ta ra khỏi thành."