Tô Oanh nhướng mi hỏi: "Ngươi nghĩ sau khi rời khỏi kinh thành sẽ ra sao? Nếu không quen thuộc với nơi này thì ngươi có thể đi đâu?"
Bình Lăng Công chúa hạ thấp mi mắt, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Có, có người, có người ở ngoài thành tiếp viện cho ta, chúng ta rời khỏi Sở quốc, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái gì cho Hoàng hậu."
Tô Oanh chậm rãi ngồi thẳng dậy: "Ý của ngươi là muốn bổn cung giúp ngươi trốn khỏi Sở quốc?"
Bình Lăng Công chúa gật đầu: "Đúng vậy, vẫn xin Hoàng hậu giúp đỡ."
"Dựa vào cái gì bổn cung phải giúp ngươi?"
Bình Lăng Công chúa nói: "Ta có bức vẽ bày binh bố trận của biên cảnh Nam quốc, nếu Hoàng hậu chịu giúp ta, ta sẽ hai tay dâng lên trận đồ này."
Nghe vậy, Tô Oanh chậm rãi ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng ngời: "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"
Bình Lăng Công chúa mím môi, nói: "Bọn họ không quan tâm đến sự sống chết của ta, tại sao ta phải bận tâm đến bọn họ? Chỉ cần Hoàng hậu nguyện ý giúp ta, ta sẽ không bao giờ để Hoàng hậu thất vọng!"
"Không cần."
Bình Lăng Công chúa ngẩn ngơ: "Hoàng hậu nói cái gì?"
"Không phải Nam quốc đã thua sao?"
Bình Lăng Công chúa nghẹn họng: "Cái này, cái này có lẽ, có lẽ về sau sẽ có ích..."
"Đủ rồi, lui ra đi, bổn cung sẽ coi như không biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay."
Nàng ta còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Oanh ngăn lại.
Bình Lăng Công chúa chỉ có thể không cam lòng mà rời đi.
Sau khi Triệu ma ma vào sau điện, hỏi mục đích Bình Lăng Công chúa đến đây, bà ấy rất sốc khi biết nàng ta muốn Tô Oanh đưa mình ra khỏi thành.
"Nàng ta muốn cùng người khác bỏ trốn sao? Nương nương, việc này không thể làm được." Bất kể thành bại, chuyện này đối với Tô Oanh cũng không mang lại ích lợi gì, nàng cũng không cần thiết nhúng tay vào.
Tô Oanh gõ đầu ngón tay lên bàn trà: "Ừ."
Lúc trước Tiêu Tuyệt bức vua thoái vị, kinh thành hỗn loạn đến mức không ai để ý đến tình hình trong cung, Vũ Vương kia nhất định sẽ thường xuyên chú ý động tĩnh trong cung, nếu Bình Lăng Công chúa thật sự muốn chạy trốn thì đó không chỉ là chuyện của vài phút thôi sao, nhưng nàng ta không chạy, lại vào lúc này chạy tới muốn nàng giúp đỡ nàng ta.
Thực sự nàng ta là một kẻ ngốc.
"Ý của nương nương là..."
"Từ từ xem thử, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, nếu thật sự có âm mưu quỷ kế, không thể chỉ một lần không thành công đã bỏ cuộc, hãy chờ đi."
"Nương nương nói rất đúng."
Ban đêm, sau khi Tiêu Tẫn đến Phượng Loan cung, Tô Oanh đã kể về chuyện ban ngày Bình Lăng Công chúa tìm đến cho hắn nghe.
Sau khi nghe xong, Tiêu Tẫn cau mày, nói: "Ta sẽ không để nàng ta tiến vào hậu cung."
Tô Oanh liếc nhìn Tiêu Tẫn một cái, cảm thấy sự chú ý của hắn có chút vấn đề: "Chàng không thắc mắc tại sao nàng ta lại làm như thế ư? Vì cái gì nàng ta lại tìm đến ta chứ?"
Tiêu Tẫn tập trung suy nghĩ, trầm tư một lúc rồi mới nghiêm túc trả lời: "Có lẽ cảm thấy nàng lương thiện hơn chăng?"
Tô Oanh ngoài cười nhưng trong không cười: "Tiêu Tẫn, trò đùa này thật sự lạnh lẽo quá."
"Lạnh ở đâu? Ta sẽ sưởi ấm cho nàng."
Tô Oanh hất cái tay đang đưa tới của hắn ra, không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn lại như sói nhìn thấy thịt.
Tiêu Tẫn nắm lấy tay nàng, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi: "Tối nay nàng ăn thịt bò khô à?"
"Phải."
"Ta đói bụng, để ta cũng nếm thử xem." Tiêu Tẫn vừa siết chặt vòng tay đã kéo nàng vào lòng, bắt được chính xác cái miệng vừa ăn thịt bò khô kia.
Ngay khi hai người sắp xâm nhập trao đổi sâu hơn thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
"Hoàng thượng, hành cung bên kia xảy ra chuyện."
Ở nội điện, hai người đang bước vào cảnh đẹp cũng không có ý định dừng lại.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng..."
"Rầm!"