Bình Lăng Công chúa vô cùng biết ơn Tô Oanh.
"Chạy nhanh lên, thừa dịp thời giờ còn sớm, trong hậu cung vẫn chưa có ai."
"Vâng, vâng."
Bình Lăng Công chúa nắm chặt ngọc bài trong tay, quay người đi về hướng như Tô Oanh vừa nói.
Tô Oanh nhìn bóng dáng rời đi của nàng ta, lắc đầu rồi xoay người trở về Phượng Loan cung.
Bạch Sương thấy Tô Oanh trở về, lập tức bảo Lâm Thù Du đi lấy nước ấm để Tô Oanh lau chùi, cũng hầu hạ nàng thay một bộ y phục sạch sẽ rồi mới bưng đồ ăn sáng lên.
"Mấy đứa nhỏ Tễ Nhi đâu rồi?"
"Hồi nương nương, Đại Hoàng tử và tiểu Công chúa đã đi học rồi ạ."
Sở Vân ở lại thành Thiên Khôi, sau khi hồi kinh, việc học của hai bảo bối đều do Tiêu Tẫn đích thân giảng dạy, nhưng thời gian gần đây hắn có quá nhiều việc, nên đã tìm cho hai đứa nhỏ một lão sư khác, chờ chương trình học của bọn nhỏ theo kịp thì lại đến học đường.
Hai đứa trẻ kia phải đến lớp sớm như thế, nàng ăn điểm tâm một mình cũng ít nhiều có hơi chán.
Nói là chán nhưng trên bàn chẳng còn chút thức ăn nào cả.
Vừa đặt đũa xuống, Lâm Thù Du với sắc mặt không tốt đi vào, trong mắt có chút oán hận, nói: "Hoàng hậu, Bình Lăng Công chúa đã được tìm thấy."
Tô Oanh kỳ quái nhìn nàng ấy một cái: "Tìm thấy thì tìm thấy thôi, làm sao ngươi căng thẳng như vậy?"
Lâm Thù Du tức giận đến mức dậm chân, nói: "Nô tỳ nghe những người đó nói, người là Hoàng thượng gặp được, hiện tại đã được đến chính điện rồi."
Tô Oanh vẫn không hiểu tại sao Lâm Thù Du lại mất hứng như thế.
"Ta biết rồi."
Lâm Thù Du gần như nhảy dựng lên khi thấy phản ứng thản nhiên như vậy của Tô Oanh: "Nương nương à, rõ ràng nàng ta là đang dụ dỗ Hoàng thượng đó!" Thật là một tên nam nhân khốn nạn! Nếu hắn dám phụ lòng Hoàng hậu, nàng ấy nhất định sẽ bỏ thuốc diệt chuột vào thức ăn của hắn!
"Rồi sao?"
Lâm Thù Du bước tới, lấy y phục thay cho Tô Oanh: "Người là được tìm thấy ở hậu cung. Hậu cung là phạm vi thế lực của Hoàng hậu, nương nương đi qua xem thì cũng coi như không quá phận."
Tô Oanh suy nghĩ một chút, đồng ý, dù sao tạm thời cũng không có việc gì làm, đi xem cũng không sao.
Lúc Tô Oanh đến, nàng nhìn thấy bộ dạng Bình Lăng Công chúa yếu ớt quỳ trên mặt đất, vẻ mặt Vũ Vương tức giận, nói: "Hoàng thượng, muội ấy trốn trong hậu cung của ngài cả đêm, thanh danh đã bị hủy hoại, vốn là Nam quốc dự định để Công chúa hòa thân, không bằng Hoàng thượng chọn ngày lành tháng tốt để rước muội ấy vào cung."
Nghe vậy, Bình Lăng Công chúa ngẩng đầu lên, lắc đầu phản đối: "Huynh trưởng, cầu xin huynh, ta thật sự không muốn hòa thân..."
Vũ Vương tức giận tát một cái vào mặt Bình Lăng Công chúa: "Láo xược, hôn nhân đại sự là chuyện muội được làm chủ sao?"
Đến khi Tô Oanh bước vào, cái tát của Vũ Vương vừa giáng xuống, tiếng "bốp" đặc biệt lanh lảnh vang dội.
Tiêu Tẫn nháy mắt nhìn thấy Tô Oanh đi vào: "Sao nàng lại đến đây?"
Tô Oanh liếc mắt nhìn Bình Lăng Công chúa một cái, đi tới một cái ghế, ngồi xuống: "Ta tới cầu tình thay cho Bình Lăng Công chúa."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
Tiêu Tẫn khó hiểu: "Nàng cầu tình cái gì?"
Tô Oanh dùng đầu ngón tay gõ gõ vào Bình Lăng Công chúa: "Hoàng thượng hãy để nàng ta đi đi, thật đáng thương."
Sắc mặt Vũ Vương lập tức thay đổi: "Hoàng hậu nói vậy là có ý gì? Công chúa tại sao lại đáng thương?"
Tô Oanh không để ý tới hắn ta, mà nhìn Tiêu Tẫn nói: "Hoàng thượng nghĩ thế nào?"
"Nếu đáng thương như thế, vậy thả đi, trẫm sẽ không cho ngươi tiến cung."
Vũ Vương cũng không ngờ Tiêu Tẫn lại dễ dàng đồng ý như vậy, ngay cả Bình Lăng Công chúa cũng sững sờ tại chỗ, vẻ mặt như là không biết có nên đi xuống bậc thang này hay không, thật sự rất buồn cười.