"Hoàng thượng, tuyệt đối không thể, mục đích hòa thân là để quan hệ giữa Sở quốc và Nam quốc hữu hảo hơn, làm sao có thể bị sự ích kỷ ngu ngốc của muội ấy hủy hoại? Hoàng thượng xin hãy suy nghĩ kỹ." Nói xong, Vũ Vương lại trừng mắt nhìn Bình Lăng.
"Muội, đồ ngu này, sao muội không nhanh chóng giải thích rõ ràng với Hoàng thượng và Hoàng hậu là muội rất ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến dân chúng Nam quốc?"
Bình Lăng Công chúa cúi đầu, giống như bị Vũ Vương mắng đến không ngẩng đầu lên nổi.
"Nam quốc là quê hương muội sinh ra lớn lên, Hoàng thượng Sở quốc lại trẻ tuổi đầy triển vọng, muội còn có gì mà không hài lòng!"
Bị mắng một trận xong, vẻ mặt Bình Lăng Công chúa không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng ta rưng rưng nước mắt nhìn Tiêu Tẫn, ánh mắt thực sự có thể nhỏ ra nước: "Hoàng thượng thứ tội, ta nguyện ý tiến cung hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, kính xin Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương thành toàn."
Vũ Vương nghe nàng ta nói như vậy, sắc mặt có chút dịu lại.
Vũ Vương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Oanh cùng Tiêu Tẫn cầm nửa quả dưa trong tay, vẻ mặt nhìn bọn họ như đang xem kịch.
Một cảm giác nhục nhã vô hình lập tức xông lên não bộ, hắn ta đè nén sự bất mãn, sau đó mới cắn răng nói: "Xin Hoàng thượng và Hoàng hậu tha thứ cho sự hồ đồ của muội ấy. Nam quốc chúng ta đã sớm chuẩn bị tốt của hồi môn cho Công chúa, chúng ta nhất định sẽ để muội ấy có được cảnh tượng tiến cung vẻ vang, thể hiện tình hữu nghị giữa hai nước."
Tô Oanh cắn một miếng dưa hấu, tiếng nhai nuốt "rốp rốp" vang lên, có thể thấy được vị dưa thơm giòn.
Tiêu Tẫn đưa vỏ dưa cho Trương Thư Minh, lại có chút mệt mỏi nói: "Vừa rồi trẫm ăn quả dưa kia, nghe nói là cưỡng ép hái xuống, không ngọt, không cần ăn."
Vũ Vương bực bội, gần như không thở được: "Hoàng thượng, ngọt hay không ngọt cũng phải ăn!"
Đôi mắt đen láy của Tiêu Tẫn tối sầm lại, hơi cau mày: "Năm nay nàng ta bao nhiêu tuổi?"
"Mười lăm ạ."
"Được, tứ hôn cho Tam hoàng tử đi, nữ hơn ba ôm gạch vàng*, rất tốt."
*Nữ hơn ba ôm gạch vàng: cưới vợ hơn ba tuổi như ôm được gạch vàng, nghĩa là lấy vợ lớn tuổi hơn mình sẽ có tiền hơn, nữ lớn hơn nam thì sẽ biết chăm sóc, quan tâm phái nam nhiều hơn, phụ nữ trưởng thành thì sẽ biết quán xuyến chuyện gia đình, sinh con đẻ cái.
Tô Oanh dừng tay đang vốc hạt bí ăn, liếc mắt nhìn Tiêu Tẫn một cái, nàng cảm thấy, tâm địa của kẻ này chắc chắn còn quanh co hơn cả đường trên núi.
Tiêu Tẫn hoàn toàn ngó lơ ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của Vũ Vương, ra lệnh cho Trương Thư Minh tiến lên soạn thánh chỉ.
Tiêu Tẫn vung bút lông sói lên, tự tay viết thánh chỉ.
"Bình Lăng Công chúa, tiếp chiếu." Trương Thư Minh cố ý nâng giọng lên cao vút đến chói tai, làm cho Bình Lăng Công chúa giật thót mình.
"Ta, ta không muốn, ta... Hoàng hậu nương nương, người đã nói sẽ giúp ta, người nói sẽ giúp ta trốn thoát ra ngoài, còn nói đưa ta ngọc bài của người, người lừa ta!"
Bình Lăng Công chúa lấy ngọc bài trên người ném xuống đất, trưng ra vẻ mặt lên án, trừng mắt nhìn Tô Oanh, nghiến răng đến mức răng trắng gần như nát vụn: "Người ghen tị, không muốn ta tiến cung, thế nên mới giả vờ giúp ta trốn ra khỏi cung, như vậy hậu cung sẽ không còn ai tranh sủng với người nữa. Nhưng người không chỉ không cho ta đi, bây giờ còn để Hoàng thượng gả ta cho Tam Hoàng tử. Giờ người đã hài lòng chưa? Người là đổ nữ nhân chỉ biết ghen tuông!"
Nét mặt Tiêu Tẫn trầm xuống, trong đáy mắt tỏa ra luồng khí lạnh lẽo âm u: "Làm càn!"
Tô Oanh ném vỏ hạt dưa vào đĩa, chậm rãi đứng lên nhìn xuống Bình Lăng Công chúa đang căm phẫn không thôi: "Bằng chứng đâu?"
Bình Lăng Công chúa chỉ ngọc bài dưới đất: "Bằng chứng là ngọc bài này, là người đưa cho ta, nói chỉ cần cầm ngọc bài là ta có thể xuất cung thuận lợi!"