Tô Oanh đi thẳng đến trước giường có một người đang nằm, người nọ nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn thấy Tô Oanh thì lập tức sửng sốt, đáy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tô Oanh nắm chặt lấy cổ nàng ta: "Bình Lăng công chúa đâu?"
Thị nữ sợ tới mức run rẩy cả người: "Không, không..."
"Không muốn chết thì nói thật!"
"Hoàng cung, đã vào cung rồi..."
Tô Oanh buông tay, rồi dùng khuỷu tay đánh một phát, thị nữ kia lập tức ngã xuống giường.
Tô Oanh bỗng dưng nghĩ đến gì đó, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Nàng tránh đám người, nhanh chóng đến cửa sau của hành cung, khoảng cách đi từ cửa sau của hành cung đến hoàng cung sẽ gần hơn.
Bên kia, Bình Lăng công chúa lấy thân phận thị nữ thành công trà trộn vào chỗ Hoàng thượng, làm cho cung nữ dẫn đường cho nàng ta hôn mê bất tỉnh, thay đổi trang phục với cung nữ rồi nhanh chóng đi đến cung điện của Tiêu Lễ.
Hiện tại chính là thời gian dùng bữa tối, Bình Lăng công chúa chờ ở ngoài điện, không bao lâu đã thấy một cung nữ mang theo hộp thức ăn đi về phía bên này.
Nàng ta đi tới ẩn nấp ở con đường mà cung nữ bắt buộc phải đi qua, lúc cung nữ đi qua thì đánh cho hôn mê rồi giấu đi, sau đó mang theo hộp thức ăn đi tới ngoài cửa điện.
Cấm quân canh cửa điện xem xét cung bài trong tay nàng ta, rồi mở cửa cho nàng ta vào.
Bình Lăng công chúa hơi cúi đầu, sau khi đi vào thì quét mắt nhìn xung quanh hết một lượt.
Người hầu hạ bên cạnh Tiêu Lễ đã bị Tiêu Tẫn đuổi đi vài người, hiện tại hầu hạ trong nội viện cũng chỉ có một nội thị và một cung nữ.
Lúc này, ngoài cửa chỉ có một nội thị đang canh giữ.
Bình Lăng công chúa xách hộp thức ăn tiến lên, nội thị nhìn nàng ta đi tới, có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng ta một hồi lâu: "Ơ? Sao hôm nay không phải Xuân Đào tỷ tỷ tới đưa cơm? Vị tỷ tỷ này trông hơi lạ mặt, trước đó làm việc ở nơi nào?"
Bình Lăng công chúa chậm rãi ngẩng đầu lên, rồi lấy khăn bịt chặt miệng mũi của nội thị lại.
Nội thị hoảng sợ trợn tròn hai mắt, đảo mắt đã không còn ý thức.
Bình Lăng công chúa đẩy cửa kéo người vào rồi thuận tay đóng cửa lại.
Bình Lăng công chúa buông hộp thức ăn trong tay xuống, lặng lẽ không tiếng động nhìn về phía căn phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy có một bóng người đứng ở nơi đó. Nàng ta cười khẩy, không có một chút chần chừ, cầm dao đi lên đâm vào lưng của đối phương.
"Đi chết đi, phế vật vô dụng!"
Bộ mặt của Bình Lăng công chúa hết sức dữ tợn, mắt thấy dao trong tay sắp đâm trúng đối phương, đối phương lại đột nhiên quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nắm chặt dao ở trong tay nàng ta.
"Tô Oanh!"
Tô Oanh hơi dùng sức, bóp tay Bình Lăng công chúa, dao găm trong tay nàng ta rơi xuống đất.
Nàng ta khó tin trừng mắt nhìn Tô Oanh, ánh mắt kia giống như gặp quỷ sống.
"Sao có thể như vậy, rõ ràng ngươi, rõ ràng ngươi ở trong hành cung, sao ngươi lại ở đây!" Dường như Bình Lăng công chúa đã mất khống chế mà hét lên.
Không đợi Tô Oanh lên tiếng, vẻ mặt Bình Lăng công chúa thay đổi, đưa tay bắt lấy Tô Oanh: "Vậy ngươi cũng chết cùng tên đó đi!"
Bình Lăng công chúa biết võ công, hơn nữa võ công còn không thấp, nàng ta nhanh chóng ra chiêu với Tô Oanh, Tô Oanh né tránh hai chiêu rồi bắt lấy nàng ta.
Hai tay Bình Lăng công chúa bị Tô Oanh siết chặt ở phía sau, muốn giãy giụa, lại phát hiện hai tay của nàng giống như kìm sắt, hoàn toàn không giãy giụa được!
"Tô Oanh, ngươi chết không được tử tế!"
"Lời này, ngươi vẫn nên giữ lại cho mình đi." Tô Oanh lấy một lọ thuốc từ trên người, mở ra đặt lên chóp mũi Bình Lăng công chúa, sau đó dùng một cước đá nàng ta lên giường.
Trước khi Bình Lăng công chúa mất đi ý thức, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Lễ nằm trên giường.