Trong lòng nàng ta cực kỳ hận, nghĩ chắc là Tô Oanh muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi để cho nàng ta và Tiêu Lễ gạo nấu thành cơm nhưng người nàng ta hoàn toàn không có sức lực để phản kháng, hai mắt tối sầm, ngã lên người Tiêu Lễ.
Tô Oanh đi tới bên giường, khẽ nhéo cổ tay của Tiêu Lễ, nhìn mí mắt của cậu ta khẽ run thì xoay người đi ra ngoài.
Nàng đi ra từ cửa chính, cấm quân thấy Tô Oanh đi ra thì kinh ngạc không thôi.
Mặt Tô Oanh nghiêm nghị nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, có người có ý đồ hành thích Tam hoàng tử, còn không mau đi tìm người tới cứu người."
Cấm quân sửng sốt, không kịp suy nghĩ là tại sao Tô Oanh đi ra từ bên trong, theo bản năng xoay người đi tìm người.
Chờ khi một đội cấm quân chạy tới, đã sớm không thấy bóng dáng Tô Oanh.
Cấm quân khẩn trương đi vào, vừa vọt vào nội điện đã thấy Bình Lăng công chúa ngồi ở trên người Tiêu Lễ với tư thế mập mờ và bóp cổ cậu ta, gương mặt Tiêu Lễ đỏ bừng, nhìn thấy đã sắp không thở nổi.
"Mau, cứu Tam hoàng tử!"
Cấm quân nhanh chóng tiến lên kéo Bình Lăng công chúa ra khỏi người Tiêu Lễ.
Tiêu Lễ thở dốc, giờ mới cảm thấy mình được sống lại.
Cậu ta trừng mắt với Bình Lăng công chúa: "Tiện nhân này, lại dám đánh lén bổn điện, bổn điện phải nói Hoàng thượng xử tử ngươi!"
Hai mắt Bình Lăng công chúa đỏ ngầu trừng mắt nhìn Tiêu Lễ, trong lòng hận cực kỳ, khi nàng ta tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trên người Tiêu Lễ. Lúc này, Tô Oanh đã không thấy bóng dáng, nàng ta cảm thấy nhất định là do thuốc của Tô Oanh xảy ra vấn đề mới khiến cơ thể nàng ta không có chút phản ứng nào, nàng ta nhìn Tiêu Lễ ở dưới thân thì làm sao có thể buông tha cơ hội giết chết cậu ta.
Cho nên nàng ta không chút do dự ra tay, nào có ngờ, cấm quân sẽ đột nhiên xông tới vào lúc này, tóm gọn nàng ta.
Tiến cung ám sát hoàng tử không phải chuyện nhỏ, cấm quân lập tức trình diện trước mặt Tiêu Tẫn.
Vẻ mặt Tiêu Tẫn cứng lại, để cấm quân nói rõ ràng.
Nghe xong, hắn hơi nhíu chân mày kiếm lại, nói: "Lúc ấy, là Hoàng Hậu nhắc nhở ngươi, Tam hoàng tử bị hành thích sao?"
Cấm quân nói: "Vâng, ty chức cũng không biết Hoàng Hậu nương nương đi vào lúc nào, xin Hoàng thượng thứ tội."
"Không, nhất định là ngươi nhìn lầm rồi."
Cấm quân kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy vẻ mặt Tiêu Tẫn rất chắc chắn: "Phải, nhìn lầm rồi, Hoàng Hậu nương nương đã sớm đến hành cung, cho tới giờ đây vẫn chưa có về."
Cấm quân choáng váng nhưng hắn ta nhớ rõ người nọ chính là Hoàng Hậu nương nương mà?
Chẳng lẽ hắn ta nhìn nhầm thật sao?
Tiêu Tẫn đảo mắt nhìn về phía Trương Thư Minh: "Hoàng Hậu hồi cung chưa?"
Trương Thư Minh nói: "Bẩm Hoàng thượng, nô tài còn chưa nhận được tin tức Hoàng Hậu hồi cung."
Tiêu Tẫn gật gật đầu, đảo mắt nói với cấm quân: "Ngươi đứng canh ở cửa cung, sau khi Hoàng Hậu hồi cung thì lập tức báo cho trẫm biết."
Cấm quân có chút hoảng hốt, vâng lời rồi lui ra.
"Gọi thái y đến xem thương thế của Tam hoàng tử, rồi giải bỏ lệnh cấm túc cho Thái phi, để nàng ta đi qua đó."
Trương Thư Minh đáp lời rồi lui ra.
Ở trong cung, cung nữ vừa đi vừa về cũng tốn rất nhiều thời gian mới mang được y phục sạch sẽ đưa đến hành cung.
Sau khi Lâm Thù Du lấy y phục, đang nghĩ kế tiếp phải kéo dài thời gian như thế nào, lúc xoay người đi vào nội điện đã thấy Tô Oanh ngồi trên ghế uống trà.
Lâm Thù Du ngạc nhiên, vừa rồi nàng ấy không nghe được chút động tĩnh nào.
"Nương nương đã trở lại, để nô tỳ thay cho nương nương."
Tô Oanh gật gật đầu, sau khi thay đồ thì đi ra ngoài.
Vũ Vương một mực canh giữ thiền điện, nghe thấy động tĩnh thì lập tức quay đầu nhìn về phía Tô Oanh.
Hắn ta đang chuẩn bị đi về phía Tô Oanh, chỉ thấy vẻ mặt nôn nóng của thị nữ, vội vàng chạy tới bên tai hắn ta nói nhỏ một hồi.