Vũ Vương nghe xong thì sắc mặt thay đổi, nhanh chóng nhìn Tô Oanh một cái, rồi nhíu mày tiến lên trên nói: "Giờ đã không còn sớm, để Tiểu Vương đưa Hoàng Hậu nương nương hồi cung."
Tô Oanh gật đầu nói: "Làm phiền Vũ Vương rồi."
Vẻ mặt Vũ Vương đầy bất an đưa Tô Oanh lên xe ngựa, sau đó cũng xoay người lên xe ngựa phía sau.
Trong khoảnh khắc màn xe buông xuống, sắc mặt hắn ta trong nháy mắt trở nên u ám: "Cái đồ ngu tự cho mình là đúng này!"
Vừa rồi thị nữ tới nói với hắn ta, Bình Lăng công chúa ở trong cung hành thích tam hoàng tử bị cấm quân bắt ngay tại chỗ, hiện tại còn bị giam ở trong cung.
Xe ngựa của Tô Oanh dừng lại trước cửa cung, Lâm Thù Du đỡ nàng đi xuống.
Cấm quân được gọi ra ngoài canh giữ cửa cung, lúc nhìn thấy Tô Oanh thì ngây ngẩn cả người.
Hắn ta dụi mắt thật mạnh, đã bắt đầu nghi ngờ chính mình.
"Tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
Tô Oanh tỏ ý bảo bọn họ đứng dậy rồi đưa Lâm Thù Du về thẳng Phượng Loan cung.
Vũ Vương nhìn theo bóng lưng của Tô Oanh, không suy nghĩ nhiều, được cung nữ dẫn đi đến chỗ Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn vừa đi vào cung điện của Tam hoàng tử đã nghe thấy tiếng khóc tê tái của Đức phi.
"Điện hạ số khổ của ta, con đã gây nên tội tình gì, nếu không có người kịp thời phát hiện thì giờ đây đòi lại công đạo cho tính mạng của con..."
"Hoàng thượng giá lâm."
Đức phi nghe thấy tiếng động, gào thét càng lớn tiếng, đây chính là một cơ hội rất tốt để Tiêu Tẫn hủy bỏ hôn ước.
"Hoàng thượng à, van xin người hãy làm chủ cho Tam hoàng tử, công chúa của Nam quốc rõ ràng muốn mạng của Tam điện hạ. Bọn họ nào có tới để giải hòa, đây rõ ràng là muốn hại người!" Đức phi đầm đĩa nước mắt quỳ bên cạnh Tiêu Tẫn khóc lóc, biến hành động của Bình Lăng công chúa thành chuyện của quốc gia.
Tiêu Tẫn ý bảo cung nữ đỡ Đức phi dậy, trấn an nói: "Thái phi đừng nóng vội, việc này trẫm đã cho người đi điều tra, nếu Bình Lăng công chúa thật sự có lòng dạ hiểm độc như vậy, trẫm tuyệt không nhân nhượng."
Tiêu Lễ đứng ở bên cạnh cúi đầu, lúc ấy sau khi cậu ta biết chuyện thì tức giận không thôi nhưng bây giờ sau khi lấy lại tinh thần lại thì lại thấy sợ.
Lúc ấy nếu không phải cấm quân tiến vào đúng lúc, mạng của cậu ta đã nằm trong tay Bình Lăng công chúa, nữ nhân kia thật sự muốn giết cậu ta!
"Tam đệ vẫn ổn chứ?"Tiêu Tẫn lên tiếng, Tiêu Lễ bị giật mình, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Tẫn còn mang theo sự khủng hoảng.
Tiêu Tẫn thấy thế, đưa tay vỗ vỗ vai cậu ta, ý bảo cậu ta ngồi xuống ghế: "Đừng sợ, trẫm sẽ bảo vệ đệ."
Khoảnh khắc ấy, Tiêu Lễ thật sự tin lời của Tiêu Tẫn, thậm chí xem hắn là hậu thuẫn của mình.
"Hoàng thượng, nàng ta, nàng ta thật muốn giết đệ đó Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước của đệ và độc nữ ấy đi."
Tiêu Tẫn bảo cậu ta đừng nóng vội: "Trước tiên ngồi xuống từ từ nói, đi, nấu cho Tam hoàng tử một chén canh an thần lại đây."
"Vâng."
Sau khi Tiêu Tẫn lại ghế ngồi xuống, Trương Thư Minh đi đến: "Hoàng thượng, vừa rồi Kinh Triệu Doãn đã dẫn người điều tra làm rõ, bọn họ phát hiện trong nội điện của Tam điện hạ có một loại hương kích tình, đã thiếu mất một nửa, còn chưa đốt xong."
"Hương kích tình gì chứ? Nàng ta thật sự không có liêm sỉ!"Sắc mặt Đức phi trở nên dữ tợn.
Tiêu Tẫn nhíu mày: "Đi, mang Bình Lăng công chúa tới đây."
"Vâng."
Cấm quân vừa lui ra, đã có nội thị đến báo, Vũ Vương cầu kiến, Tiêu Tẫn cùng cho cả hai vào.
Vũ Vương và Bình Lăng công chúa rất nhanh đã bị dẫn tới.
Cấm quân áp giải Bình Lăng công chúa quỳ xuống trước mặt Tiêu Tẫn, Vũ Vương cũng hành lễ theo.
"Hoàng thượng, chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó, công chúa một lòng muốn tìm hiểu Tam hoàng tử, thậm chí phái người vào cung tìm hiểu sở thích của người, chỉ để sau này có thể chung sống hòa thuận bên Tam hoàng tử, sao lại vô duyên vô cớ mưu hại người được chứ?" Vũ Vương sốt ruột giải bày cho Bình Lăng công chúa.