"Nàng ta bóp cổ ta, gần như muốn bóp ta tắt thở, ngươi còn nói nàng ta không phải là muốn bóp chết ta!"
Tiêu Tẫn lại nhìn về phía Bình Lăng công chúa nói: "Trẫm hỏi ngươi, vì sao lại châm hương kích tình ở trong điện của Tam hoàng tử và sao lại vào trong đó?"
Hương kích tình?
Bình Lăng công chúa là tới giết người, làm sao có thể châm cái đồ quỷ đó!
Bình Lăng công chúa muốn phủ nhận nhưng Vũ Vương lại lên tiếng cứu nguy: "Sao muội lại hồ đồ như vậy, sớm muộn gì thì muội cũng sẽ thành thân với Tam hoàng tử, mặc dù bây giờ Tam hoàng tử còn chưa thích muội nhưng hai người đã được ban thánh chỉ, hoàng tử còn có thể chạy được sao? Vậy mà lại nôn nóng bò đến bên cạnh hoàng tử! Muội đúng là không biết xấu hổ!"
Vũ Vương vừa lên tiếng, Bình Lăng công chúa cũng lấy làm sửng sốt nhưng rất nhanh nàng ta đã hiểu ra.
Nếu nàng ta chỉ bò lên giường Tiêu Lễ, mặc dù không biết xấu hổ nhưng tội không đáng chết.
Nếu thừa nhận tội danh nàng ta tới ám sát Tiêu Lễ, chắc chắn nàng ta sẽ đáng tội chết.
Cân nhắc hai bên, Bình Lăng công chúa cắn răng nói: "Phải, là ta nhất thời hồ đồ, kính xin Hoàng thượng thứ tội. Ta nghe nói Tam hoàng tử không thích ta, chê ta lớn tuổi, nên ta muốn gạo nấu thành cơm với hoàng tử. Ta không nên như vậy, kính xin Hoàng thượng thứ tội."
Bình Lăng công chúa nhận tội nhưng nhận tội lại hoàn toàn không giống với tưởng tượng của Đức phi và Tiêu Lễ!
"Hoàng thượng, nàng ta đến là để giết đệ, người tuyệt đối đừng nghe nàng ta nói bậy!"
"Đúng vậy, Hoàng thượng, người tuyệt đối đừng tin."
Tiêu Tẫn trầm ngâm một lát nói: "Tình cảnh lúc đó có phải cấm quân đã nhìn thấy hay không? Cho bọn họ vào."
"Vâng."
Rất nhanh cấm quân vọt vào trong điện đầu tiên đã tiến vào điện.
"Các ngươi nói cho trẫm biết, lúc các ngươi tiến vào đã nhìn thấy tình huống gì?"
Cấm quân nghe vậy trả lời: "Bẩm Hoàng thượng, lúc đám ty chức đi vào thì thấy Bình Lăng công chúa ngồi trên người Tam hoàng tử, tay bóp Tam hoàng tử."
"Đúng, là bởi vì hoàng tử muốn phản kháng, nên ta không muốn để hoàng tử chạy!" Bình Lăng công chúa vội vàng nói
Tiêu Tẫn khó xử nhíu mày: "Các ngươi mỗi người một ý, trước khi không có chứng cứ xác thực, trẫm sẽ không kết luận lung tung."
Hoàng thượng...
Tiêu Tẫn ngăn lời của Đức phi lại.
"Thái phi yên tâm, trẫm sẽ trả lại công đạo cho Tam hoàng tử, đã không còn sớm, các ngươi đều nghỉ ngơi trước đi. Trước khi Bình Lăng công chúa được rửa sạch hiềm nghi, trước tiên nhốt vào đại lao ở trong cung."
"Vâng."
Hoàng thượng.
Vũ Vương đi theo Tiêu Tẫn ra khỏi đại điện.
"Hoàng thượng, công chúa tuyệt đối không có âm mưu hại Tam hoàng tử, kính xin Hoàng thượng minh xét."
Tiêu Tẫn dừng bước, quay đầu nhìn hắn ta: "Vũ Vương nói cái gì, giờ đây ngươi muốn bàn chuyện giải hòa với trẫm sao?"
Vũ Vương lập tức lấy lại tinh thần, hắn ta nói như vậy lúc nào?
"Nếu Vũ Vương sốt ruột như vậy, vậy theo trẫm đến ngự thư phòng."
Lúc Vũ Vương đến ngự thư phòng còn hơi ngơ ngác, rõ ràng hắn ta muốn cầu xin cho Bình Lăng công chúa, sao lại thành hiệp nghị giải hòa gì đó với Tiêu Tẫn vào lúc nửa đêm.
Tiêu Tẫn sai Trương Thư Minh lấy một lá thư từ trên giá xuống: "Để Vũ Vương xem thử."
Vũ Vương nhận lấy lá thư, liếc mắt nhìn thấy trên bìa có ba chữ to "Thư đầu hàng".
Vũ Vương cảm giác nhục nhã: "Hoàng thượng, cái này... Có phải hiểu nhầm ý rồi không? Tại sao là "Thư đầu hàng" chứ không phải là giải hòa?"
Tiêu Tẫn nhìn hắn ta, có chút khó hiểu nói: "Lúc ấy không phải Nam quốc chủ động đầu hàng nói không đánh nữa sao?"
Vũ Vương nghẹn họng, đúng là có chuyện này nhưng Nam quốc bọn họ đã chủ động đầu hàng, sao lại không thể cho một chút thể diện?
Trong lòng Vũ Vương tức giận nhưng vẫn phải duy trì nụ cười!