Hắn ta mở "Thư đầu hàng" ra thì sắc mặt càng ngày càng khó coi, lúc vừa tới Sở quốc, bọn họ cũng đã cùng Khang Trạch Đế đàm phán về điều kiện giải hòa. Tuy nhiên điều kiện bây giờ so với điều kiện lúc ấy bọn họ đàm phán còn hà khắc hơn nhiều, Tiêu Tẫn lại còn muốn Nam quốc chia thêm một thành trì, đây quả thực là chuyện vớ vẩn!
Vũ Vương đặt tấu chương lên bàn, mặt lạnh nói: "Hoàng thượng là có ý gì? Đây chính là thừa dịp mượn gió bẻ măng."
"Nếu đã đầu hàng, dù sao Nam quốc cũng phải thể hiện rõ thái độ."
Vẻ mặt Vũ Vương không vui: "Hai thành trì mà các người chiếm lĩnh đã cho các người rồi, các người còn muốn như thế nào?"
"Nếu không phải các ngươi đề nghị giải hòa, lúc ấy thành trì thứ ba cũng sắp được chiếm lĩnh, đánh trận phí người phí sức còn phí lương thực, cũng không thể bỏ qua như vậy được. Chiến tranh này là do Nam quốc khơi mào, để Nam quốc chịu trách nhiệm, có vấn đề gì sao?"
Vũ Vương thật muốn xé nát bộ mặt lấy làm đương nhiên của Tiêu Tẫn.
"Không thể nào, hai thành trì đã là giới hạn của Nam quốc, không thể nhiều hơn nữa!"
Tiêu Tẫn nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không tức giận, chỉ nói: "Việc này Vũ Vương vẫn nên bàn luận rõ ràng với quốc vương Nam quốc rồi quyết định cũng chưa muộn. Về phần Bình Lăng công chúa, Vũ Vương yên tâm, nếu nàng ta bị oan, trẫm cũng sẽ không làm khó nàng ta."
Rõ ràng Tiêu Tẫn đang uy hiếp, rõ ràng đang nói cho hắn ta biết, nếu Nam quốc không đồng ý, thì sẽ bọn họ cứ xem như là không có Bình Lăng công chúa này!
Việc sống chết của Bình Lăng công chúa đại diện cho thể diện của Nam quốc, nàng ta có thể chết nhưng tuyệt đối không thể chết với danh nghĩa công chúa của Nam quốc.
Mà chuyện này là chuyện trọng đại, Vũ Vương không dám tùy tiện quyết định, chỉ có thể trở về cho truyền tin cho quốc vương Nam quốc, để quốc vương quyết định.
Vũ Vương tức giận rời đi, Tiêu Tẫn cũng về tới Phượng Loan cung.
Tô Oanh đang để hai đứa nhỏ nằm sấp trên giường xoa bóp cho chúng, để đả thông xương cốt, lúc chúng luyện công thì cũng có hiệu quả hơn.
"Tham kiến Hoàng thượng."
"Đứng lên đi."
"Phụ thân đã về."
Hai nhóc nghe thấy động tĩnh thì đều bò dậy, thò đầu nhìn về phía Tiêu Tẫn đang đi tới.
Tiêu Tẫn đi lên phía trước nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi: "Đang làm gì vậy?"
"Mẫu thân đang bóp lưng cho chúng con, bóp bóp bóp, phụ thân ngồi xuống đi, để Linh Nhi bóp vai cho người nhé?"
Tiêu Tẫn mỉm cười lên tiếng đáp lại: "Được."
Tiêu Tẫn lại ghế ngồi xuống, Đại Bảo và Nhị Bảo đứng ở phía sau hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc bóp vai cho hắn.
Tiêu Tẫn ở bên cạnh Tô Oanh, đưa tay kéo nàng đến trước người: "Đừng hâm mộ, ta bóp cho nàng."
Tô Oanh mỉm cười kéo ghế đến trước mặt Tiêu Tẫn rồi ngồi xuống: "Làm đi."
Một nhà bốn người, con xoa bóp cho phụ thân, ta xoa bóp cho nàng, cả phòng toàn là tiếng cười nói vui vẻ.
Cười đùa một hồi, sau đó Tiêu Tẫn tận dụng thời gian trước khi ngủ để kiểm tra bài vở của các con, rồi cho Triệu ma ma mang chúng xuống nghỉ ngơi.
Tô Oanh hơi nghiêng đầu nhìn Tiêu Tẫn, thấy đuôi mắt hắn nheo lại, trông như lão hồ ly: "Ta nghe nói trong phòng Tam hoàng tử phát hiện ra hương kích tình gì đó?"
Tiêu Tẫn ừ một tiếng: "Tiêu Lễ còn nhỏ tuổi, uổng công nàng ta làm như vậy."
Tô Oanh nhìn Tiêu Tẫn thật sâu: "Đúng vậy, uổng công chàng làm như vậy."
Tiêu Tẫn quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài lộ vẻ ta rất vô tội.
"Dù sao cũng sẽ không thành công, cũng không thể giết công chúa Nam quốc được."
"Không giết là bởi vì còn có tác dụng." Tô Oanh hiểu rõ tên này, tâm địa gian xảo đầy một bụng.
"Lúc trước đánh nhau với Nam quốc, suýt chút nữa đã chiếm đóng được thành trì thứ ba, kết quả tiên hoàng lại đồng ý giải hòa, nước Sở chỉ có thể lui binh. Rõ ràng có thể có thêm một thành trì, lại không muốn, chẳng phải là rất thua thiệt sao?"