Chỉ là lúc này bến tàu đã hoàn toàn bị nước sông bao phủ, từ xa nhìn lại là một vùng nước sông vẩn đục nhìn không đến đầu, khiến lòng người sinh ra sợ hãi.
Thị vệ Trương gia đã tìm được đò lúc trước che giấu, ở lúc mới vừa bị lũ lụt, đò là rất hút hàng, hơi có vô ý sẽ bị người đoạt mất, cho nên bọn họ sớm giấu đò đi, miễn cho rơi vào tay của người khác.
Rất nhanh, thị vệ đã lấy đò ra.
Tô Oanh ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện đò này còn lớn hơn trong tưởng tượng, đồng thời ất chứa mấy trăm người không là vấn đề.
Thị vệ thả mấy khối khuôn mẫu thật dày xuống dưới, trực tiếp kéo xe ngựa đi lên.
Lý Đạt nhìn đò lớn như vậy, thật sự muốn Trương Lương để tất cả phạm nhân cùng nhau đi lên, nhưng nghĩ lại, lương thảo của người ta đều bị đoạt, có thể tốt bụng dẫn bọn họ đoạn đường đã không tồi rồi, cũng không hề dám có yêu cầu khác.
"Các ngươi canh ở chỗ này trước, lát nữa sẽ có người trở về đón." Lý Đạt nói với quan sai ở lại canh giữ.
"Đã biết thủ lĩnh."
Tô Oanh cũng kéo xe ngựa lên thuyền.
Lên trên thuyền, nhìn nước sông cuồn cuộn, Triệu ma ma các nàng cảm thấy hơi choáng váng, Tô Oanh để cho các nàng vào khoang thuyền đi nghỉ tạm trước.
Sau khi dàn xếp người xong, Tô Oanh đang chuẩn bị đi vào khoang thuyền, đã thấy Lý Nhu đi về phía nàng.
"Ân nhân, tiểu phụ nhân có một chuyện muốn thỉnh giáo ân nhân."
"Ngươi muốn hỏi chuyện trượng phu ngươi trúng độc?"
Lý Nhu gật đầu: "Không biết tướng công có khỏi hẳn không?"
Tô Oanh lười nhác dựa ở trên rào chắn, nhìn nước sông cuồn cuộn nói: "Nếu không gặp được ta, vậy không cứu được, vận khí của các ngươi không tồi."
Lý Nhu vừa nghe, vành mắt lập tức đỏ lên muốn quỳ xuống trước mặt của Tô Oanh.
Tô Oanh vừa nhấc đầu gối đã chắn đầu gối nàng ấy: "Không cần cảm ơn ta, ta giải độc cho tướng công của ngươi, các ngươi dẫn chúng ta qua sông, huề nhau."
Lý Nhu vẫn lắc đầu, ân cứu mạng há dễ dàng bỏ qua như vậy, nàng ấy yên lặng nhớ kỹ ân tình của Tô Oanh ở trong lòng.
Tô Oanh cũng không nghĩ tới, nàng ngẫu nhiên phát tâm từ bi, lại mang đến tiện lợi không nhỏ để nàng phát triển tương lai.
Lý Nhu đi vào khoang thuyền, vừa lúc gặp phải Trương Thúy Nương từ trong phòng đi ra.
Lần này bọn họ có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, trừ cảm ơn Tô Oanh ra, người lại muốn cảm ơn chính là Trương Thúy Nương, nếu không phải nàng ấy nhận ra nàng đến cầu trước mặt Tô Oanh, ở dưới dưới cục diện hỗn loạn, Tô Oanh cũng không nhất định sẽ ra tay.
"Thúy Nương, cảm ơn ngươi, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của một nhà chúng ta."
Trương Thúy Nương nhìn tỷ muội ngày xưa không có việc gì, trong lòng cũng vui vẻ: "Hai chúng ta còn khách khí cái gì, nhìn ngươi không có việc gì là tốt rồi."
Lý Nhu nắm tay Trương Thúy Nương, mới nghĩ đến nàng ấy lại thành phạm nhân lưu đày: "Thúy Nương, ngươi nói cho ta, mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, ngươi, sao ngươi lại..."
Có lẽ là thấy tỷ muội nhiều năm không gặp, giống như là gặp được thân nhân quen thuộc nhất, một đường bị lưu đày này thần kinh Trương Thúy Nương vẫn luôn căng chặt đột nhiên lơi lỏng xuống.
Nàng ấy nhìn Lý Nhu rốt cuộc khống chế không được nước mắt chảy xuống.
"Nhu Nương, năm đó các ngươi đều nói hâm mộ ta, hâm mộ ta gả cho một người cả đôi mắt đều là của ta, nhưng lại không biết, đó chính là một súc sinh! Ở lúc phụ thân bệnh nặng rời thế, hắn ta đã lộ ra gương mặt thật, chiếm sản nghiệp gia tộc trước, lại ép ta giao ra tài nghệ tổ truyền, ta không đồng ý, bọn họ bôi nhọ ta và hài tử mưu hại hắn, đưa chúng ta tới quan phủ, chúng ta bị định tội, đã bị phán lưu đày..."
Trương Thúy Nương nói xong thống khổ khóc rống.
Nhìn tỷ muội ngày xưa lại gặp chuyện không may như vậy, Lý Nhu cũng khó nhịn nổi đau lòng, nếu nàng ấy không phải phạm nhân còn đỡ.