Nàng còn có thể nghĩ cách tìm cho nàng ấy một con đường sống, nhưng hôm nay nàng ấy thân là tội nhân, sợ là một số huyện thành chặt chẽ còn không thể vào được...
Lý Nhu chỉ có thể thở dài trong lòng.
Đã khóc một lúc, luồng hơi vẫn luôn đè ở ngực Trương Thúy Nương kia đều biến mất: "Ngươi cũng đừng lo lắng thay ta, phu nhân bọn họ đều rất tốt, may mà ta gặp bọn họ, bằng không còn không biết sẽ như thế nào, thân thể tướng công ngươi còn chưa tốt, hài tử cũng còn nhỏ, ngươi đi chăm sóc cho bọn họ trước đi."
Lý Nhu không nỡ nắm tay Trương Thúy Nương, không tiếng động gật đầu: "Ừ, đừng sợ, tất cả đều sẽ tốt lên." Lời tuy nói như vậy, nhưng Bắc Hoang là địa phương nào... Haiz.
Lý Nhu vừa đi, Trương Thúy Nương đã thấy Tô Oanh đứng ở cửa khoang thuyền, vẻ mặt Trương Thúy Nương áy náy.
Tô Oanh hơi vô tội nhún vai: "Chỉ có một đường đi, ta không phải cố ý nghe lén."
Trương Thúy Nương lau nước mắt ở khóe mắt: "Lúc trước lừa phu nhân Thúy Nương thật sự không nên, nói những lời này, cũng là hy vọng phu nhân có thể tiếp nhận chúng ta."
Lúc ấy nàng ấy là nói với Tô Oanh trượng phu của nàng cũng là tướng sĩ đi theo Tiêu Tẫn chết trận sa trường, nàng nói như vậy cũng là hy vọng Tô Oanh có thể càng tin tưởng nàng ấy hơn.
"Chuyện không quan trọng cũng không sao, ngươi có tâm tư của mình, ta có thể hiểu được, nhưng có một số việc, sau này chúng ta vẫn càng thẳng thắn thành khẩn thì tốt hơn."
Chỉ cần không phải là kẻ thù của Tiêu Tẫn, thân phận của Trương Thúy Nương với nàng mà nói cũng không quan trọng lắm.
Vành mắt Trương Thúy Nương lại đỏ lên: "Phu nhân, phu nhân thật là người tốt nhất Thúy Nương từng gặp được."
Tô Oanh nhướng mày: "Ta thoạt nhìn rất giống người tốt?"
Trương Thúy Nương dùng sức gật đầu: "Đúng, là người tốt."
Ha!
Tô Oanh nở nụ cười: "Ta thích hình dung của ngươi." So với những người đối địch với chiến đội lúc trước đó gọi nàng là nữ ma đầu, nàng cảm thấy cái nhãn người tốt này, nghe càng có ý tứ hơn.
Tô Oanh đẩy cửa khoang thuyền ra đi vào, hai tiểu nãi bao hơi say tàu, lúc này dựa vào trên người Tiêu Tẫn chóng mặt.
Thấy Tô Oanh tiến vào cũng không phản ứng.
Kỳ thật Tiêu Tẫn cũng không quá dễ chịu, con thuyền xóc nảy làm dạ dày hắn vẫn luôn cuồn cuộn, nhưng hắn vận khí, đã đè ép luồng không khoẻ xuống.
Tô Oanh đi lên trước, từ trong lòng Tiêu Tẫn bế Đại Bảo sắc mặt tái nhợt lên, duỗi tay xoa ấn huyệt vị ở lỗ tai sau mặt cậu bé, giảm bớt không khoẻ cho cậu bé.
"Ấn nơi này có tác dụng gì?"
"Giảm bớt nôn mửa và choáng váng, ngươi cũng ấn cho Linh nhi."
Tiêu Tẫn lên tiếng, bế Nhị Bảo lên cũng xoa ấn cho cô bé.
Tô Oanh vừa ấn, vừa hừ nhẹ làn điệu làm người nghe không hiểu, tâm tình thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng.
"Ngươi rất vui vẻ?" Tiêu Tẫn nhịn không được mở miệng.
Tô Oanh mặt mày phi dương, còn hơi khoe khoang đưa mặt tiến đến trước mặt hắn nâng cằm nói: "Nhìn thấy gì ở trên mặt ta?"
Đôi mắt sâu đen của Tiêu Tẫn dừng ở trên mặt nàng, nói đến mấy ngày này sắc mặt nàng tốt rất nhiều, mặt vốn xanh vàng gầy ốm hoàn toàn bị mịn màng và phúng phính thay thế được, nếu thay xiêm y, căn bản là sẽ không có người tin tưởng nàng là phạm nhân bị lưu đày.
Lúc nàng cười rộ lên, mặt mày vô cùng vui sướng, lộ ra một tia ngạo khí không ai bì nổi.
Tươi cười chói mắt như vậy, Tiêu Tẫn nhìn mà giật mình, hắn đột nhiên tràn ngập tò mò với quá khứ của nàng.
"Người tốt, có phải trên mặt ta viết hai chữ to người tốt hay không?" Tô Oanh cũng không đợi Tiêu Tẫn trả lời, đã cười nói.
Tiêu Tẫn nhướng mày: "Bọn họ nói ngươi là người tốt, ngươi cứ vui mừng như vậy."
Tô Oanh ngồi thẳng người lắc đầu: "Cũng không phải vui mừng, chỉ là cảm thấy rất mới mẻ, trên đời này nào có phân chia tốt xấu thuần túy gì, có chỉ là vì ích lợi của mình ngươi tới ta đi mà thôi."