Trong bóng đêm, có những bóng đen nhanh chóng di chuyển về phía này.
Tô Oanh đứng dậy, đi tới cạnh con ngựa, lấy súng laze ra, nàng lười phí hơi sức vào mấy thứ này.
Đợi đối phương tiếp cận, Tô Oanh giơ súng trong tay lên bắn.
"Hự!"
Từ trong bóng đêm vang lên tiếng kêu rên, âm thanh vật rơi xuống mặt đất.
Những người đó thấy bản thân bị phát hiện thì không né tránh, nhanh chóng xuất hiện đánh úp về phía Tô Oanh.
Sắc mặt Tô Oanh nghiêm trọng, rất nhanh rút súng ánh sướng trong tay ra, bắn từng phát chuẩn.
"Hai mươi mốt, hai mươi hai... Ba mươi!"
"Huỵch!" một tiếng, tất cả người mặc đồ đen đều ngã xuống trong bóng đêm.
Tô Oanh lấy đèn pin trong người bật lên, gần như toàn bộ khu vực dưới chân núi đều được chiếu sáng.
Nàng bước tới để kiểm tra danh tính từng hắc y nhân, nhưng trên người những người này không có gì cả.
Nàng tách mở miệng bọn họ ra nhìn, bên trong giấu những viên thuốc độc, chứng tỏ bọn họ là tử sĩ.
Tiêu Tẫn phái người đi theo nàng, nhưng mà tốc độ của bọn họ sẽ không nhanh đến vậy. Vì không để mọi người chú ý, những người đó cũng cố tình giữ khoảng cách nhất định với nàng.
Tô Oanh lấy ra một đạn pháo tín hiệu trong người bắn lên trời, trên bầu trời vang lên một tiếng "Bùm", ám vệ cách đó không xa nhanh chóng phát hiện ra.
Sau khi đợi gần nửa tiếng, cuối cùng ám vệ cũng đến.
"Tham kiến Hoàng hậu."
"Đứng lên đi, những người này tới ám sát ta, các ngươi tự mình giải quyết, ta tiếp tục lên đường."
"Vâng."
Sau khi giao hắc y nhân cho ám vệ, Tô Oanh lên ngựa tiếp tục lên đường.
Khi chúng tôi đến gần biên giới Kinh Châu, trời bắt đầu mưa to.
Tô Oanh lấy từ trong không gian ra một vật để chắn mưa, mưa cũng không thể làm ướt người nàng, mãi đến rạng sáng ngày hôm sau, nàng mới nhìn thấy cổng thành thành Kinh Châu.
Từ xa nhìn lại, một đám mây đen dày đặc bao trùm thành Kinh Châu, như muốn đè bẹp thành trì này, nó dày đặc đến mức khiến người ta không thở được.
Tô Oanh tiếp tục cưỡi ngựa đi tới cửa thành.
Không biết có phải vì sợ mưa lớn hay không, nhưng ở cổng thành đã có rất nhiều người xếp hàng chờ để ra khỏi thành, người vào thành rất ít.
Để không gây sự chú ý, Tô Oanh đến gần cổng thành rồi thay thành một bộ nam trang bình thường. Đến cổng thành, nàng giao văn điệp thông quan của mình cho quan sai, quan sai xem không thấy vấn đề gì thì cho nàng vào.
Tiêu Tẫn nói rằng Chu Lâm sống ở thủ phủ thành, sau khi hỏi đường người qua đường, Tô Oanh lập tức đi đến thủ phủ thành.
Thủ phủ của thành Kinh Châu nằm trên con phố sầm uất nhất của thành Kinh Châu, Tô Oanh nhìn ba chữ "Thủ phủ thành" bằng vàng ròng trên nền đen rồi xoay người xuống ngựa.
Nàng vừa đến gần, người gác cửa đã ngăn nàng lại.
"Là người nào? Thủ phủ thành không phải nơi ngươi có thể tùy tiện vào, còn không mau rời đi."
"Ta muốn gặp Thành thủ của các ngươi."
Vừa nói, Tô Oanh vừa lấy ra lệnh bài trong người ra.
Thị vệ nhìn thấy long văn trên ngọc bài thì lập tức thay đổi sắc mặt, mời Tô Oanh vào ngoại viện phòng: "Xin người đợi một lát, thuộc hạ sẽ lập tức truyền tin cho đại nhân."
Thủ vệ rời đi không lâu thì quay lại, đi theo sau là một người đàn ông trung niên mặc áo quan màu xanh đậm, trên mặt có một chòm râu dê nhỏ, đôi mắt thon dài lộ ra sự khôn khéo của quan liêu.
"Tham kiến đại nhân, không biết có phải là đại nhân đến đây để giao bản vẽ không?" Dịch Côn trực tiếp hỏi.
"Đúng vậy, Chu Lâm đâu?"
Dịch Côn đứng dậy nói: "Có chuyện đại nhân không biết. Sau khi đến Kinh Châu, Chu đại nhân đã làm việc ngày đêm để sửa đập. Hôm kia đã đổ bệnh, đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Hạ quan thật hổ thẹn vì đã không chăm sóc tốt cho Chu đại nhân."
Tô Oanh cau mày nói: "Chu Lâm ngã bệnh ư?"
"Vâng, hiện tại Chu đại nhân vẫn còn trong ở trong phủ để dưỡng bệnh."
"Ta đi thăm một chút."