Tô Oanh đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng Dịch Côn đã bước tới chặn đường Tô Oanh.
"Đại nhân yên tâm. Chu đại nhân không có trở ngại gì lớn đâu. Ngài ấy chỉ bị mệt mỏi quá sức lại còn nhiễm phong hàn mà thôi, bây giờ ngài ấy vẫn đang mê ngủ. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tu sửa lại con đập mới càng sớm càng tốt để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra. Mong đại nhân hãy giao bản vẽ ra trước."
Mắt phượng của Tô Oanh nhìn Dịch Côn một cái thật sâu: "Ta đi thăm một chút cũng không mất một khắc."
Thấy Tô Oanh kiên trì, Dịch Côn đành phải đưa nàng đến nơi Chu Lâm nghỉ ngơi.
Khi nha hoàn mở cửa phòng, Tô Oanh ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Dịch Côn thấy Tô Oanh cau mày thì giải thích: "Bởi vì Chu đại nhân bị cảm nên hạ quan mới cho người đóng hết cửa sổ lại."
Tô Oanh không nói gì mà chỉ đi thẳng đến bên giường. Trên giường có một người đang nằm, đó chính là Chu Lâm.
Chỉ là khuôn mặt của Chu Lâm lúc này hoàn toàn khác với vẻ ngoài bần tiện trước đây, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, màu môi tái nhợt đến mức nhìn không rõ.
Tô Oanh đưa tay bắt mạch cho Chu Lâm thì phát hiện mạch tượng của hắn cực kỳ yếu. Chỉ là cảm lạnh thôi mà sao có thể nghiêm trọng đến mức này?
Nàng đưa tay vén chăn bông ra khỏi người Chu Lâm, đang định kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra trên người hắn ta thì Dịch Côn đột nhiên bước tới, kéo chăn đắp lên người Chu Lâm.
"Vị đại nhân này, Chu đại nhân bị trúng gió, thân thể đã yếu ớt như vậy, tuyệt đối không thể bị cảm lần nữa. Xin đại nhân thứ lỗi."
Tô Oanh lại liếc nhìn Dịch Côn, nàng cũng không tiếp tục nữa mà đi theo hắn ta vào thư phòng.
"Không biết đại nhân giữ chức vụ gì trong cung, ta nên xưng hô thế nào với đại nhân đây?" Dịch Côn dò hỏi.
"Ngự tiền phục vụ."
Dịch Côn thấy Tô Oanh không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi thêm nữa, chỉ bảo Tô Oanh đưa bản vẽ.
"Chúng ta đến con đập trước đã. Ta muốn biết rốt cuộc con đập mới này có vấn đề ở đâu."
Dịch Côn không có cự tuyệt mà kêu người chuẩn bị xe ngựa.
"Mời đại nhân."
Đập lớn nằm trong núi, cách thành trì một khoảng cách nhất định, vì tiết kiệm thời gian, Tô Oanh không ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa.
Dịch Côn nhìn thấy Tô Oanh cưỡi ngựa thì bản thân hắn ta đâu thể ngồi xe ngựa, đành phải sai người mang ngựa tới.
Để xây dựng một con đập mới, triều đình đã mở một con đường, mặc dù là đường bùn đường đất nhưng dễ đi hơn đường núi rất nhiều.
Bọn họ phi ngựa đến nơi thì đã gần buổi trưa.
Tô Oanh đứng giữa sườn núi, lấy trong người ra một cái ống nhòm nhìn kiến trúc cách đó không xa, con đập mới hẳn là ở bên kia.
Khi bọn họ đi lên, bên kia còn rất nhiều người đang làm việc để xây con đập mới. Nhìn thấy đám người Tô Oanh đi tới, một người đàn ông trông giống như quản đốc vội vàng chạy tới, gật đầu cúi chào Dịch Côn với khuôn mặt mang vẻ nịnh nọt.
"Sao đại nhân lại tới đây thế ạ? Trời đang mưa, đường lầy lội, xin đại nhân đừng làm bẩn giày của mình."
Dịch Côn liếc hắn ta một cái: "Giám sát việc tu sửa và hoàn thành con đập mới là chức trách của ta. Vị này là người từ kinh thành tới, ngươi không được vô lễ."
Quản đốc vừa nghe thấy lời này thì ngay lập tức nở nụ cười với Tô Oanh: "Thì ra là lão quan gia của kinh thành, thất kính thất kính. Hai vị đại nhân đừng lo lắng, con đập lớn này tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì."
Tô Oanh không biết nhiều về kiến trúc, chỉ nhìn thấy công nhân trên đập nước làm việc không ngừng nghỉ, thoạt nhìn thực sự không có gì khác thường.
"Không phải trước đó mới nói rằng con đập mới có vấn đề, cần phải sửa chữa bên trong hả? Sao thế? Hiện tại lại bảo là không có vấn đề gì là thế nào?"
Nụ cười trên mặt quản đốc cứng lại, nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Đúng đúng đúng, cần phải tu sửa. Hiện tại đang chờ bản vẽ gốc từ triều đình gửi đến để biết phải tu sửa như thế nào ạ."