Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Tô Oánh, thấy nàng mặc một chiếc áo phượng đơn giản đi tới.
Ở nước Sở, không phải ai cũng có tư cách mặc áo phượng.
"Tại sao hoàng hậu cũng tới?"
Những người xung quanh nghe thấy cái tên Chu Lâm nói thì đều kinh ngạc, hoàng hậu thực sự sẽ chạy đến cái nơi quỷ quái này sao.
Mọi người lần lượt tiến lên quỳ xuống.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Tất cả đứng lên đi, làm theo lời Chu Lâm nói, đi đến thôn bên cạnh tập hợp dân làng, chỉ cần bọn họ chịu đến giúp đỡ, mỗi người sẽ được trả mười đồng tiền công một ngày."
Mặc dù không hiểu tại sao triều đình lại đột nhiên muốn chặn việc chuyển hướng dòng nước đã đào bấy lâu nay, nhưng hoàng hậu đã lên tiếng, họ cũng không dám trái lệnh, họ chỉ có thể đi tìm dân làng nhờ giúp đỡ.
"Nếu không nương nương về trước đi? Chuyện ở nơi này giao cho hạ quan là được rồi."
Tô Oanh lắc đầu: "Nhân lực có hạn, người dưới quyền Dịch Côn khả năng là không đáng tin cậy, nơi này để ta xem trông coi, bây giờ ngươi dẫn người đến con đập cũ bên kia, dùng tốc độ nhanh nhất để tu bổ lại vấn đề của đập cũ."
Tô Oanh đến đây để trông nom thì Chu Lâm cũng yên tâm, hắn ta dẫn người đi đến chỗ đập cũ bên kia.
Đập cũ và đập mới nằm ở bên trong khe núi khác nhau, đứng trên núi tưởng chừng như không xa nhau lắm, nhưng khi đi bộ lại không còn gần nhau như vậy nữa.
"Bùn đất mà trước các ngươi đào ra đã để ở nơi nào?"
"Bẩm hoàng hậu nương nương, bùn trước đó đã đổ vào đỉnh núi rồi. Chỉ là gần đây mưa rất nhiều, có lẽ rất nhiều bùn đã bị cuốn trôi xuống núi."
Tô Oanh đi đến bên bờ, không để ý tiếng kêu của mọi người mà nhảy vào trong nước.
"Hoàng hậu nương nương, mau cứu hoàng hậu nương nương."
Mọi người sợ hãi đến mức còn chưa nhảy xuống nước thì Tô Oanh đã nổi lên trên, nàng nhảy xuống là để xác định tốc độ dòng chảy của nước.
"Bổn cung không sao." Tô Oanh leo lên bờ, mật vệ nhanh chóng mang áo choàng đến cho nàng mặc vào.
"Bây giờ tốc độ nước chảy không nhanh, nhanh cho người dọn bùn qua rồi đổ lại đi."
"Vâng, vâng."
Tô Oanh bảo mật vệ ở lại hỗ trợ, nàng muốn đến gần đó xem có thứ gì thích hợp hơn để lấp hố không.
Nàng quay người đi vào trong núi, sau khi thấy không có ai ở xung quanh thì đi vào một không gian hơ khô quần áo trên người, khi nàng bước ra thì đã mặc thêm bộ đồ lặn trên người.
Lúc này, mây đen trên bầu trời càng ngày càng dày đặc, bóng đêm đè xuống càng khiến cho cả ngọn núi tối sầm lại.
Nếu như trời trong nắng ấm, thì có thể dùng đất bùn từ từ chặn lối dẫn dòng vẫn còn kịp, nhưng tình hình hiện tại có thể lu lụt có khả năng đổ xuống nhanh trong thời gian ngắn, trọng lực rất mạnh sẽ làm cho bùn đất mới lấp vào bị cuốn trôi nhanh chóng.
Vì vậy, nàng cần thứ gì đó vững chắc và kiên cố hơn.
Tô Oanh đi một vòng, tìm thấy trước mặt có một mảng núi đá.
Nàng lấy dụng cụ chiếu sáng ra, đi vòng quanh núi đá, sau khi xác nhận đây là một núi đá có cũng được không có cũng chả sao, trong đầu Tô Oanh đã có một kế hoạch.
Nàng lắc mình vào không gian, nàng đi đến một hàng lựa đạn bên trong nhưng lại chần chừ.
Bây giờ con đập mới chỉ là một công trình mềm như đậu hũ, nếu động tĩnh nổ của nàng quá lớn, con đập mới rất có thể sẽ sụp đổ ngay lập tức dưới tác động của cộng hưởng.
Nghĩ tới đây, Tô Oanh thu thuốc nổ lại, chỉ lấy một ít đạn dược nhỏ.
Sau khi lấy đồ xong, nàng mới rời khỏi không gian.
Một lúc sau, trong núi đột nhiên vang lên tiếng "ầm ầm ầm" khiến mọi người kinh hãi, đứng hình tại chỗ vì tưởng là động đất.
Không lâu sau những âm thanh đó lại biến mất.
Mọi người quay dầu thì nhìn thấy cả người Tô Oanh phủ đầy bụi đất bước ra.
"Mọi người theo ta lên núi để mang đá về."