Nghe vậy bèn lại lập tức chạy tới hỏi: "Nương nương, vừa rồi trên núi xảy ra động tĩnh là có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ta đã cho nổ tung núi đá, dùng đá để chôn lấp sẽ thích hợp hơn. Tất cả mọi người theo bổn cũng qua đó đi."
Mọi người đều khiếp sợ khi nghe những lời Tô Oanh nói, vừa rồi hoàng hậu đã nói gì?
Nàng đã làm nổ tung ngọn núi đá?
Mọi người thoạt đầu đều không tin lời Tô Oanh nói, bởi vì họ không thể tưởng tượng được mẫu quốc chỉ cần nói như vậy mà có thể nổ tung cả núi đá.
Mọi người cùng Tô Oanh đi đến chân núi đá, bàng hoàng đến không nói nên lời khi nhìn những tảng đá lớn rơi đầy xuống đất.
"Con đứng ngây ra đó làm gì, mau ra tay đi."
Mọi người nghe thấy tiếng thì nhìn thấy Tô Oánh đi về phía trước, hai tay ôm một hòn đá lớn còn nặng hơn cả nàng.
Một đám người cảm thấy nhất định mình hoa mắt rồi, nhất định là như vậy, nếu không thì làm sao một người phụ nữ có thể dễ dàng nhấc được tảng đá lớn như vậy?
Tô Oanh không để ý tới bọn họ, trực tiếp chuyển những tảng đá lớn lên xe đẩy, sau khi chất đầy những tảng đá lớn xong lại bảo người đẩy đi.
Tuy nhiên, nàng nhận thấy rằng việc kéo những tảng đá lớn này bằng sức người là quá chậm, nên sử dụng gia súc để kéo.
Tô Oanh gọi tiểu lại phụ trách tới.
"Ngươi phái người xuống núi, mượn hết xe bò và gia súc có thể dùng được tới đây, mượn dùng mỗi ngày là 10 đồng tiền, làm xong liền đưa tiền, đi nhanh đi."
Tiểu lại cũng nhận ra quyết định lấp đầy miệng phân dòng của Tô Oanh không phải là nói giỡn, sau khi nhận được mệnh lệnh, hắn ta lập tức đi tìm người và gia súc.
Trong chớp mắt, trời bắt đầu mưa to hơn, dần dần, mưa càng lúc càng nặng hạt, tạo thành một màn mưa khiến mọi người khó mà mở mắt.
Tô Oanh cau mày nói với những người công nhân vẫn đang vận chuyển đá: "Nếu thân thể có vấn đề thì có thể đi vào dưới hố để tránh mưa, còn những người vẫn có thể làm được thì tiếp tục vận chuyển giúp ta."
Nghe Tô Oanh nói, có một số công nhân rối rít tìm chỗ nghỉ ngơi, bình thường trời mưa to như vậy sẽ không thể làm việc được.
Nhưng khi bọn họ ngồi xuống, lại thấy bóng dáng Tô Oanh không hề có ý định dừng lại.
Mưa lớn ập vào người Tô Oánh, làm áo khoác trên người nàng cũng đều nhuộm ướt, nhưng nàng thậm chí còn không có nháy mắt một cái.
Nếu không tận mắt chứng kiến, họ sẽ không dám tin tưởng một mẫu nghi thiên hạ lại ở một địa phương quỷ quái này cùng với những kẻ nghèo khổ như họ dọn đá.
"Hoàng hậu nương nương còn không dừng lại, vậy tại sao chúng ta lại có thể nghỉ ngơi?"
"Đúng vậy, đi, đi lên dọn đá."
Dần dần, những công nhân đã nghỉ ngơi cũng đứng dậy và bắt đầu chở đá đi tiếp.
Tô Oanh không biết tâm tình của công nhân biến hóa như thế nào, nàng chỉ cảm thấy so với những công nhân đó, hiệu suất làm việc của nàng cao hơn nên càng không muốn dừng lại, nàng chỉ muốn chặn miệng phân dòng nước lại càng sớm càng tốt để loại bỏ những hậu hoạn trong tương lai.
Vì trời mưa nên trời tối rất nhanh, cũng không có cách nào để thắp đuốc, xung quanh trở nên tối đen như mực.
Tiểu lại đi kéo gia súc trở về thì thấy Tô Oanh vẫn còn đang chuyển đá, hắn ta liền đội mưa bước tới nói: "Nương nương, giờ trời đã tối rồi, hay ngài xuống dưới núi nghỉ ngơi trước đi, nơi này giao cho tiểu nhân tới dọn là được."
Tô Oanh lắc đầu một cái: "Mưa càng to thì dòng nước chảy sẽ càng nhanh, áp lực ở thượng nguồn sẽ càng lớn, dù không ngủ cũng phải bịt cái hố trong thời gian ngắn nhất."
Tiểu lại nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tô Oanh, trong lòng không hiểu sao lại sinh một cảm giác kỳ lạ.
Hoàng hậu thậm chí còn không nghỉ ngơi, vậy họ có tư cách gì kêu khổ kêu mệt đây: "Tất cả mọi người nghe cho rõ, ai không chịu được thì về nhà trước, ai chịu được thì ở lại làm tiếp."