Các công nhân đều cảm động trước hành động của Tô Oanh, không một ai rời đi vào lúc này.
Tô Oanh rất khỏe mạnh nên nàng chủ yếu chịu trách nhiệm khuân những tảng đá lớn mà công nhân không nhấc nổi lên xe, còn những người khác thì dùng gia súc kéo những tảng đá lớn đổ xuống nước.
Thôn dân dưới chân núi nghe tin hoàng hậu đích thân đến chuyển đá, khi trời còn chưa sáng đã chạy lên núi xem náo nhiệt.
Theo hiểu biết có hạn của họ, làm sao một người cao quý như hoàng hậu lại có thể xuất hiện ở nơi xa xôi hẻo lánh này được chứ, chứ đừng nói đến việc đi theo những người công nhân chuyển đá.
"Nương nương, ngài đã làm việc một ngày một đêm, hay là ngài nghỉ ngơi một lát đi? Người trong thôn biết nương nương đến nên sáng sớm đã mang bữa sáng cho nương nương, ngài đi ăn chút gì đi." Tiểu lại nhìn mắt Tô Oanh đã đỏ bừng.
Tô Oanh thấy rất nhiều tảng đá bị nổ tung đã được di chuyển đi không ít, lúc này nàng mới đi đến cái hố tránh mưa ở trên núi.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến hoàng hậu nương nương."
Tô Oanh vừa xuất hiện, mọi người đang đợi ở đó đều quỳ xuống dập đập trước Tô Oanh.
Tô Oanh khẽ cau mày: "Mọi người đứng dậy đi. Đường trong núi lầy lội, nếu không đến đây dọn đá thì hãy quay về, tránh cho cho việc ở trong núi xảy ra bất trắc gì."
"Thật sự là hoàng hậu nương nương, đây thật sự là hoàng hậu nương nương, người đẹp cứ như thiên tiên vậy."
"Ngươi thật to gan, dung nhan của hoàng hậu nương nương mà ngươi cũng dám nhìn."
Các thôn dân đang bàn luận sôi nổi.
Tiểu lại đưa lương khô mà dân làng mang đến cho Tô Oanh, rồi nói: "Nương nương, nơi này của chúng ta xa xôi nên cũng không có thứ gì tốt, ngài tạm ăn trước."
Dân làng mang đến mấy chiếc bánh ngô và một bát trứng gà luộc, không ai động đến bát trứng, ai cũng ăn bánh ngô.
Tuy rằng Tô Oanh được Hà Thủ Nghĩa nuôi ra được cái miệng ăn hơi kén chọn, nhưng nàng chưa bao giờ ghét đồ ăn có thể ăn được.
"Ăn nhiều vào, nếu không đủ thì nhờ người mang lên. Chỉ khi no mới có sức làm việc."
"Vâng."
Tô Oanh cắn một miếng bánh, bột ngô khá nhẵn mịn, cũng không làm cổ họng nàng rát, ăn hết một giỏ bánh ngô, lại ăn vài quả trứng gà rồi đứng dậy.
"Nương nương, hay là ngài nghỉ ngơi một lát đi?"
Tô Oanh không thèm để ý xua tay: "Nắm chắc thời gian."
Tô Oánh kéo xe bò, lại đổ một đống đá vào lối dẫn nước, nàng lấy một cây sào tre ở bên cạnh duỗi xuống để kiểm tra tình hình.
"Miệng phân dòng này lúc trước đào sâu bao nhiêu?"
"Khoảng chừng hai trượng."
Hai trượng, theo tỷ lệ kích thước hiện tại thì cao khoảng sáu đến bảy mét, đá di chuyển đêm qua còn không đủ, mức độ này nhiều nhất cũng chỉ là lấp đầy đáy mà thôi.
"Quay lại và tiếp tục vận chuyển, cũng đừng dừng lại việc lấp bùn đất ở bên kia, đá cũng với bùn cùng nhau đổ xuống."
"Vâng."
Tiểu lại đến một ngôi làng gần đó để thuê rất nhiều công nhân. Họ không thể làm ruộng vào mùa này, cũng rất khó tìm được việc làm ở trong thành. Bây giờ họ có thể làm việc đó với giá mười đồng một ngày, những người trong thôn không hề do dự mà đi theo.
Nhân lực nhiều hơn, hiệu quả chôn lấp sẽ cao hơn, trong ba ngày, Tô Oanh đã ở đây cùng mọi người chuyển đá, mãi đến khi những tảng đá nàng nổ ra gần như đã được chuyển đi thì mới thấy được hiệu quả.
Đứng bên bờ phân dòng này đã có thể mơ hồ thấy đá ở trong nước, nhưng do mấy ngày nay trời mưa to liên tục nên nước từ trên núi đổ xuống ngày càng nhiều.
"Nương nương, những tảng đá ở đây gần như đã được chuyển đi hết rồi. Nương nương có muốn chuyển thêm đá không? Ngài thấy cái hố này nên được lấp đến mức nào thì thích hợp?"
Tô Oanh cau mày nói: "Lực đánh vào của lũ lụt cực kỳ mạnh, không chỉ đá phải đắp cao, mà nền móng phía dưới cũng cần phải lấp chắc chắn hơn, hai ngày nữa chắc là làm xong, núi đá ở đây đã dọn xong rồi, ta đi chỗ khác xem xem còn có núi đá nào thích hợp hay không."