"Vâng, vâng, nhưng cho nổ tung núi đá quá nguy hiểm, nếu không ngài cho mấy người trẻ tuổi đi đi?"
Nổ núi không phải là chuyện đùa, nhìn như không có kỹ thuật hay hàm lượng gì cả, nhưng làm xong mới biết vị trí của thuốc nổ rất quan trọng, nếu không đặt đúng chỗ, không những không nổ thành công núi đá, còn rất có thể làm lở núi đá ở nơi khác.
Lúc trước Tô Oanh dạo quanh núi, nàng đã tìm được vài nơi thích hợp, nơi đầu tiên bị nổ tung chính là nơi nàng hài lòng nhất, còn có một phương án khác cách đó không xa, nàng không cho nổ tung nó bởi vì nàng nghĩ nó hơi xa một chút, nhưng bây giờ không có đủ, vì vậy nàng chỉ có thể sử dụng phương án này.
Nghĩ tới đây, Tô Oanh liền đi về phía ngọn núi đá nhỏ đó.
Sau khi đến nơi và xác định được vị trí, nàng lấy chất nổ từ không gian ra và cho nổ tung ngọn núi đá.
Sau khi đá bị nổ bay, sau khi xác nhận rằng không có tảng đá rời nào có thể gây thương tích cho mọi người, Tô Oanh đã gọi công nhân đến để chuyển đá đi.
Mà lúc này, tại thành Kinh Châu, các thương nhân và quan viên có liên quan đến Dịch Côn có chút hoảng sợ sau khi không nghe thấy chút tin tức gì về Dịch Côn.
Ngày hôm đó, khi nhìn thấy Dịch Côn đi vào viện của Tô Oanh, người hầu đã chờ đợi ngoài viện mấy ngày, nhưng cũng không nhìn thấy Dịch Côn đi ra, hắn ta nhận thấy có chuyện không ổn, lập tức lẻn ra khỏi nhà qua cửa sau chạy đến trước một phủ đệ nguy nga.
Trên tấm bảng ở cổng có đề hai chữ lớn là Hạ phủ.
Sau khi người hầu tiến vào cánh cửa nhỏ của Hạ phủ, hắn được dẫn đến một gian phòng.
Trước cửa phòng, sau tấm bình phong có một bóng người không nhìn rõ đang ngồi ở đó.
"Hạ lão gia, xảy ra chuyện rồi."
Thần sắc người phía sau bức bình phong ngừng lại: "Chuyện gì?"
"Mấy ngày trước, hoàng hậu đột nhiên đến Kinh Châu, sau đó Dịch đại nhân đưa nàng đến khách viện, sau vẫn không thấy người đi ra."
Nghe vậy, người ngồi sau bình phong bật dậy khỏi ghế, hỏi: "Ngươi nói cái gì, hoàng hậu đã tới Kinh Châu?"
"Đúng vậy Hạ lão gia, nhưng người đã ra khỏi phủ rồi, không biết có đến đập nước bên kia không."
"Hoang đường, sao hoàng hậu lại đến Kinh Châu chứ?"
Bóng người bước ra từ phía sau tấm bình phong với vẻ mặt không thể tin được.
"Hạ lão gia mình xét, cho tiểu nhân trăm lá gan cũng không dám đối gạt ngài. Hoàng hậu thực sự tới đây, nghe nói tới là có kế hoạch ".
Hạ lão gia vẫn không tin, trong triều không có người sao, sao có thể để chủ nhân của hậu cung tới đây?
Tuy nhiên, ông ta cũng cảm thấy những người hầu cận của mình không có gan nói dối mình, nên ông ta đã bảo người đi tìm hiểu thực hư.
Khi Tô Oanh đến Kinh Châu, nàng không cố ý công khai, nhưng cũng không để người giấu diếm, chỉ cần tra hỏi là có thể biết được là thật hay giả.
Khi Hạ lão gia xác nhận hoàng hậu thật sự đã đến Kinh Châu, ông ta vẫn kinh ngạc không thôi, nhưng ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại, bất kể nguyên nhân gì mà hoàng thượng lại để hoàng hậu đến Kinh Châu, bọn họ cũng tuyệt không để mọi chuyện bại lộ được.
Ngay lập tức, Hạ lão gia liên lạc với một số gia đình có liên quan để bàn bạc cách giải quyết.
"Ngươi phái người đưa tin cho Dịch Côn mà không thấy trả lời sao?"
Gương mặt Hạ lão gia nghiêm nghị nói: "Không có, hắn ta từ khi vào viện với hoàng hậu mà vẫn chưa ra ngoài, ta hoài nghi Dịch Côn có thể đã bị bắt?"
Lời này khiến những người có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Hoàng hậu là một người phụ nữ thì biết cái gì? Sai người gửi một ít vàng bạc châu báu để dỗ dành người vui vẻ, thì chuyện này sẽ được giải quyết ổn thỏa, chẳng lẽ nàng còn biết xây đập nước sao" Có người đề nghị.