Tô Oanh đứng trên đập lớn hùng vĩ, nhìn khe núi bị kim quang chiếu sáng, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Bên phía Chu Lâm ở bên kia cũng không dám trì hoãn, thừa dịp trời trong xanh mà nhanh chóng đi tu bổ chỗ nào cần phải tu bổ.
Vì để đẩy nhanh tốc độ, Chu Lâm đều đưa thợ thủ công và công nhân có thể tìm được trong thành Kinh Châu đến đây, trong lúc nhất thời, trên đập lớn là một khung cảnh ồn ào náo nhiệt.
Trời trong hai ngày liên tục, vừa đúng lúc đến mùng một
Mùng một và mười lăm là ngày mà bá tánh trong thành đều ra khỏi thành để đến núi dâng hương, vì thời tiết đang đẹp, nên người dâng hương hôm nay so với ngày thường có đông hơn một ít.
Ở giữa sườn núi gần cái đập lớn có một ngôi chùa, đây chính là ngôi chùa lớn nhất thành Kinh Châu, bá tánh trong ngoài thành đều đến nơi này để dâng hương.
Chu Lâm nói, ông trời tác hợp, công tác tu bổ mấy ngày nay tiến hành thuận lợi đến không ngờ được, không có bất ngờ gì xảy ra, thì việc tu bổ cơ bản sẽ hoàn thành vào hai ngày này.
"Cái đập lớn này rõ ràng chỉ cần tu bổ là có thể dùng được, sao tự nhiên lại bị bỏ đi?" Tô Oanh đứng trên đập cũ, nói ra thắc mắc từ tận sâu trong lòng.
Theo hiểu biết của cô, cái loại đê đập này đừng nói là vài chục năm, trăm năm cũng còn có, cái này không phải là xây nên một ngôi nhà nhỏ nói muốn xây là xây được, không biết cái đập mới kia dựng được bao lâu, hiện tại xảy ra vấn đề như thế, thật sự không biết đã thiệt hại bao nhiêu nhân lực vật lực và tài lực của quốc gia, những súc sinh đó cho dù có bị lột da vẫn còn chưa đủ chết.
Chu Lâm cau mày, sau khi hắn biết tình hình của con đập cũ thì trong lòng cũng có nghi vấn như thế, cái đập cũ này vốn dĩ vẫn còn dùng được, trong hoàn cảnh như vậy sao lại đi xây một cái đập mới làm gì để hao tài tốn của: "Cái đập cũ này là năm đó Tô thừa tướng nói muốn kiến tạo, sau đó tiên hoàng cũng đã phái người đến thành Kinh Châu để xem xét tình huống, những người đến đều nhất trí kết luận rằng con đập cũ có khả năng không chống đỡ được bao lâu, nhất định phải xây thêm một cái mới, bằng không thì Kinh Châu sẽ gặp nguy hiểm."
Tô Oanh cau mày, cái chuyện thiếu lão đức này thế mà lại do lão thất phu Tô Ngọc Luân nói ra, thế nhưng hiện tại không phải lúc tìm hiểu xem lão thất phu có thu được lợi lớn vào lúc đó hay không, mà trước tiên phải sửa tốt con đập lớn rồi hẳn nói.
"Các ngươi cứ tiếp tục, ta sẽ đến thượng du xem."
"Nương nương nhất định phải cẩn thận."
Tô Oanh gật đầu, nàng muốn tìm hiểu hoàn cảnh lòng đất ở thượng du, cũng muốn nhìn xem hồng thủy ở năm rồi đã đạt được mực nước như thế nào, sau khi nhìn rõ chuyện mày nàng xem xem có thể cải tiến nhất định ở con đập cũ hay không.
Sau khi giải thích ngắn gọn, Tô Oanh mang theo hai ám vệ đi ngược hướng dòng nước.
Không thể không nói, phong cảnh của vùng ven sông thật sự tú lệ, nếu không phải hiện tại còn có nhiệm vụ, Tô Oanh thật sự muốn tìm một chỗ để nằm vùng đi săn.
Ba người đi đến dưới chân một ngọn núi, đôi mắt sắc bén của ám vệ phát hiện ra có một vết ướt trên tảng đá bên sườn.
"Nương nương, mực nước năm rồi có thể là đến chỗ đó, từ dấu vết này nhìn đến, đây hẳn là dấu vết tương đối phổ biến, nhìn lên trên dấu vết này một chút, hẳn là không phải của năm ngoái hoặc là của những năm gần đây."
Tô Oanh leo lên nhìn xem, duỗi tay sờ lên núi đã, thông qua độ ướt của núi đá mà có thể biết lời của ám vệ có đúng hay không.
"Chúng ta đi lên trên đi, tránh có chuyện phát sinh ngoài ý muốn."
Rất nhiều trận lũ đều xảy ra bất ngờ không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, đi đến mực nước của những năm trước sẽ càng an toàn hơn.