Ba người leo lên trên, chẳng mấy chốc đã đi đến trên mức cảnh báo của mực nước.
Tô Oanh lấy kính viễn vọng ra quan sát tình huống của bốn phía, thấy từ nơi xa có một dòng nước màu vàng đang chảy nhanh về hướng này.
Tô Oanh giật mình, phòng đại bội số của kính viễn vọng lên, lúc này, nàng xác nhận được mình đã thấy trận lũ đến bất ngờ.
Từ lộ trình đi của cơn lũ, đúng là nơi của bọn họ, trận lũ bất ngờ càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
"Lũ quét đến, mau, mau quay về! Mau!"
Ám vệ thấy sắc mặt Tô Oanh thay đổi, nhanh chóng xoay người bỏ chạy, Tô Oanh cũng không quay đầu lại mà chạy đến hướng của đập lớn.
Bởi vì còn quá xa, hiện tại nàng không xác định được uy lực của trận lũ bất ngờ này, con đập cũ còn chưa tu sửa hoàn toàn có thể chịu được lực đánh vào hay không.
Tô Oanh gần như là phải bay về hướng đập lớn.
"Chu Lâm, lũ quét đến bất ngờ, động tác của các ngươi nhanh lên một chút cho ta."
Chu Lâm đột nhiên nghe thấy tiếng la của Tô Oanh thì hoảng sợ.
Hắn ta chạy đến, nghi hoặc hỏi: "Nương nương nói cái gì, lũ đến bất ngờ? Mấy ngày nay trời trong nắng ấm, sao lại có thể có lũ bất ngờ đến được?"
Sắc mặt của Tô Oanh chưa bao giờ nghiêm túc tới thế: "Lũ xuống bất ngờ khác với hồng thủy bình thường, mặc dù trời không mưa cũng có khả năng xảy ra, cho nên động tác ở đập lớn nhanh một chút, chút nữa lũ đến nhất định phải đưa mọi người rút lui, phái người dọc theo hạ du mà đi di tản đám người ở đó đi, động tác phải mau, nhanh lên!"
Chu Lâm không dám chậm trễ một giây nào, nhanh chóng xoay người phái hai người nhanh chân nhất chạy xuống dưới hạ du.
"Gặp quỷ rồi, hôm nay là mùng một, người đến chùa miếu dâng hương cũng không ít, những người dâng hương đó đa phần là sẽ đến hạ du ven sông du ngoạn, hôm nay ngàn vạn lần đừng có đi nữa!" Một tiểu quan đứng một bên nghe được lời Chu Lâm và Tô Oanh nói, sắc mặt trắng bệch, nếu đập lớn không ngăn được cơn lũ quét này, đừng nói là những người kia, bọn họ cũng phải chết!
Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện lũ quét không lớn, đập lớn cũng không có vấn đề.
"Mau đi, đi di tản người trước."
Tô Oanh lấy kính viễn vọng ta, đứng lên xem lũ quét đã đi đến chỗ nào, vừa thấy thì sắc mặt nàng lập tức trầm xuống.
"Đi lên, nói người ở trên đập lớn đều đi lên hết."
Chu Lâm ra lệnh ngay lập tức, để công nhân và thợ thủ công đều rời đập lớn đi đến nơi an toàn.
Nhưng ngay lúc bọn họ đi lên, đột nhiên ở trong đập lớn có một vết nứt nứt ra.
Chu Lâm thấy thế thì sắc mặt thay đổi mạnh mẽ, chỗ đó chính là cây xà ngang quan trọng nhất, nếu xảy ra vấn đề, đập lớn nhất định sẽ có một lỗ thủng lớn, có thể chịu được cơn hồng thủy kia không thì không thể chắc được.
"Đáng chết, sao nơi đó lại đứt! Đi, đi lấy dây thừng lại cho ta, ta muốn đi xuống tu bổ, các ngươi tránh sang một bên đi." Chu Lâm nói xong thì quay đầu chạy.
Tô Oanh nhìn cây xà ngang nứt ra này thì mặt lập tức căng chặt.
Những vật liệu họ dùng để tu bổ trong thời gian ngắn này không có tác dụng gì, Tô Oanh đột nhiên nghĩ đến gì, nhanh chóng tách khỏi đám người, xoay người đi vào không gian.
Nàng tìm kiếm thứ gì đó trên từng giá, nhưng tìm một vòng vẫn không thấy được, nàng thầm rủa một tiếng, ngẩng đầu lên thì thấy hai cái nắp trong suốt, loại keo nước giác hút này khi mở ra có lực dính rất mạnh, trước đây bọn họ dùng nó để đi tu bổ chỗ căn cứ bị tang thi phá hư.
Lúc trước không phải nàng không nghĩ đến việc dùng thứ này, nhưng cái này có hạn, nàng định chỉ sử dụng nó ở nơi cần nhất, bây giờ xem ra, đã đến lúc nó phát huy tác dụng của mình rồi.
Tô Oanh cầm keo nước giác hút đi ra ngoài không gian, lúc này Chu Lâm đã treo dây thừng xuống phía dưới đập lớn.
Bỗng nhiên, dưới chân truyền đến một trận rung động, mọi người ngẩng đầu lên, thì thấy lũ ngập trời đang bất ngờ lao về phía này.