Tô Oanh không chút do dự xông lên cố định dây thép kéo Chu Bá lên, sau đó đẩy hắn ta đến nơi an toàn.
"Để ta!"
Trong nháy mắt lúc Tô Oanh đẩy Chu Tiểu ra, dòng nước lũ lập tức đổ xuống.
Nhưng may mắn thay phần lớn lũ quét đã bị đập ngăn chặn, nhưng lũ từ lưu vực vẫn đánh vào người Tô Oanh làm cho Tô Oanh loạng choạng rồi ngã xuống đập.
"A!"
Người đứng ở hai bên sợ tới mức kêu lên kinh hãi.
"Hoàng hậu!"
Tô Oanh bị nước lũ đánh trúng đến đầu có chút choáng váng, cũng may nàng đã cố định được dây thép từ lâu, sau một thời gian mê mang ngắn ngủi nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Nước lũ trào ra không ngừng tràn qua đập lao xuống dưới. Bình thường trong tình huống như vậy thì đập sẽ xả nước lũ, nhưng hiện tại Tô Oanh đang bị treo ở phía dưới, nếu mà xả lũ thì Tô Oanh sẽ bị nước lũ nuốt chửng ngay lập tức.
"Hoàng hậu nương nương, đi cứu hoàng hậu, đi cứu hoàng hậu!" Chu Lâm gào thét muốn xông tới nhưng lại bị nhóm công nhân kéo lại, lúc này đi qua thì chỉ có thể chịu chết!
Tô Oanh nắm chặt dây thép trong tay, sau khi ổn định cơ thể lập tức từ từ tới gần vết nứt trên xà ngang, bên kia đã có nước lũ tràn ra không ngừng rửa sạch.
Tô Oanh nắm lấy ống hút keo phía sau chống đỡ lực xung cực lớn của nước lũ, cắn răng đẩy ống hút về phía vết nứt.
Nhưng nước lũ càng lúc càng lớn, cơ thể nàng dường như không thể vượt qua được nên chỉ có thể nghĩ cách tiếp cận từ bên cạnh.
Tô Oanh nắm chặt dây thừng trong tay rồi đẩy người đến bên kia, tính toán phủ ống hút lên từ bên cạnh.
Chu Lâm vô cùng lo lắng tim đập thình thịch: "Kéo chặt dây thừng, tuyệt đối không thể để Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện gì!"
Từ bên cạnh Tô Oanh từng chút từng chút đẩy ống hút qua, nước lũ đập mạnh vào mặt nàng, dường như làm cho nàng không thể mở được hai mắt, nàng cắn răng dùng hết sức lực toàn thân đẩy mạnh một cái.
"Hút" một tiếng, giác hút được mút lên!
Tô Oanh còn chưa kịp vui mừng thì có lẽ ống hút khó có thể chịu được xung lực quá lớn, đột nhiên một vết nứt xuất hiện.
Sắc mặt Tô Oanh tối sầm, nàng nắm lấy 77 cái ống hút khác hút xuống bên dưới, như vậy sẽ giảm bớt lực đẩy phải chịu đựng của ống hút đầu tiên.
Tại thời điểm này, nước lũ đã lan rộng trên con đập, dòng nước lũ dữ dội ngay lập tức nhấn chìm vị trí cố định dây thừng của Tô Oanh.
"Hoàng hậu, Hoàng hậu!" Những người đứng trên bờ gần như hét lên.
Thân hình Tô Oanh cũng bị nước lũ mạnh mẽ làm cho lung lay sắp đổ.
"Nhanh, mau kéo dây thừng kéo Hoàng hậu lên, nhanh lên!" Chu Lâm điên cuồng giữ chặt dây thép buộc bên hông Tô Oanh, muốn kéo Tô Oanh trở về, nhưng ở trước mặt thiên nhiên, cho dù là Tô Oanh thì cũng dần dần cố hết sức.
Nhìn thấy nước lũ càng ngày càng dâng cao, thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng.
"Kéo hoàng hậu, giữ chặt hoàng hậu!"
Đột nhiên, ầm ầm một tiếng, một cột nước cực lớn vọt tới, trong nháy mắt làm đứt tất cả dây thừng trên người Tô Oanh.
Cơ thể nàng ngay lập tức cũng bị cuốn vào lũ lụt .
"Không, không! Hoàng hậu, Hoàng hậu!" Chu Lâm gần như khàn giọng hét lên.
Cảnh tượng như vậy dọa cho tất cả dân chúng có mặt ở đây đều choáng váng, bọn họ điên cuồng hét to.
"Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương!"
Nhưng cho dù bọn họ hét thế nào thì cũng không bao giờ gặp được bóng dáng Tô Oanh nữa.
Chu Lâm cứng ngắc há miệng quỳ trên mặt đất đau đớn ôm đầu: "Hoàng hậu. Hoàng hậu..."
"Đi, đi xuống hạ lưu, đi xuống hạ lưu nói không chừng có thể tìm được."
Tiểu lại* run rẩy đôi môi, không chỉ là sợ Tô Oanh xảy ra chuyện bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm, cũng là bởi vì những ngày này ở cùng Tô Oanh bọn họ thật sự cảm thấy Tô Oanh là một vị Hoàng hậu tốt đáng để mọi người kính trọng và ngưỡng mộ.
*Tiểu lại: chức quan nhỏ thời xưa.