Hắn không chú ý tới khi mình mở tin tức ra hai tay đều run rẩy.
Trên tờ giấy chỉ có một câu ngắn gọn: "Hoàng hậu rơi xuống nước lũ, đến nay vẫn chưa rõ tung tích."
"A!"
Bàn tay Tiêu Tẫn nắm chặt lá thư dần dần trắng bệch, vị ngọt tanh tràn ngập trong cổ họng.
Hắn há miệng "phù" một ngụm máu tươi phun lên lá thư, ngay lập tức nhuộm đỏ tờ giấy viết thư.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng!" Trương Thư Minh bị dọa đến sắc mặt thay đổi lớn, tiến lên đỡ lấy người rồi hét to: "Thái y, truyền thái y!"
Tiêu Tẫn lại nắm chặt vạt áo cấm quân, đáy mắt đỏ như máu: "Tô Oanh, Tô Oanh!"
Lời còn chưa dứt thì trước mắt hắn tối sầm lập tức mất đi ý thức.
Tiêu Tẫn gặp ác mộng, mơ thấy Tô Oanh bị nhốt trong nước lũ vô biên vô hạn, nàng liều mạng giãy giụa muốn bơi đến bờ, nhưng cho dù nàng giãy giụa như thế nào thì trong thời gian ngắn nước lũ đã nuốt chửng nàng, cho đến khi bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất trong nước.
"Tô Oanh!"
Tiêu Tẫn thoáng cái ngồi dậy từ trên giường.
Thái y nghe tiếng nhao nhao tiến lên: "Hoàng thượng, ngài đã tỉnh rồi."
Tiêu Tẫn vốn không để ý tới thái y, trực tiếp xoay người xuống giường đi về phía bên ngoài điện.
"Hoàng thượng, cơ thể ngài còn chưa khỏe, ngài muốn đi đâu!"
Trương Thư Minh hét to đuổi theo.
"Đi, chuẩn bị một con thiên lý mã, trẫm muốn xuống Kinh Châu!" Tiêu Tẫn nói cũng không quay đầu lại.
"Hoàng thượng xin hãy suy nghĩ kỹ, nô tài cầu Hoàng thượng suy nghĩ kỹ!" Trương Thư Minh khóc quỳ gối trước mặt Tiêu Tẫn.
"Hoàng thượng, ngài hãy nghĩ đến công chúa và hoàng tử còn nhỏ, lúc này ngài không thể rời khỏi kinh thành, Hoàng thượng..." Trương Thư Minh nói xong thì dập đầu xuống đất, mọi người trong điện cũng đều quỳ xuống.
Tiêu Tẫn mới đăng cơ không được bao lâu, hiện tại tình hình trong triều vẫn chưa ổn định, bên phía Nam quốc thì như hổ rình mồi, lúc này Tiêu Tẫn xuất kinh nếu xảy ra chuyện gì thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Nô tài cầu xin Hoàng thượng suy nghĩ kỹ, Hoàng thượng..."
Lý trí nói với Tiêu Tẫn là không thể đi, nhưng chỉ cần hắn nghĩ đến hiện tại Tô Oanh có thể sống chết còn chưa biết thì một giây hắn cũng không thể ở lại được!
Tiêu Tẫn nắm chặt tay, gân xanh trước trán nổi lên: "Không, trẫm nhất định phải đi, nàng là vì trẫm nên mới xuống Kinh Châu. Bây giờ nàng gặp nguy hiểm, trẫm lại không thể kịp thời xuất hiện, đây đều là lỗi của trẫm!"
"Hoàng thượng, Hoàng hậu là vì Sở quốc vì bá tánh ở Kinh Châu, ngài là vua của một nước, nếu chuyến đi này xảy ra sai sót gì vậy hoàng tử, công chúa và dân chúng Sở quốc phải làm sao?"
"Đáng chết!" Tiêu Tẫn tức giận đấm mạnh một cái lên trên cột đá máu tươi trên tay lập tức chảy xuôi xuống.
"Truyền tin đến Kinh Châu bảo bọn họ nói lại từ đầu đến cuối mọi chuyện đã xảy ra cho trẫm! Bảo bọn họ phái thêm người, cho dù như thế nào cũng nhất định phải tìm được tung tích của Hoàng hậu."
"Vâng, vâng, nô tài sẽ lập tức cho người đi truyền tin, lập tức đi ngay."
Trương Thư Minh thấy Tiêu Tẫn không kiên trì đi Kinh Châu nữa thì lập tức sai người đi truyền thư cho Kinh Châu.
Khi Tiêu Tẫn vì đau đớn mà khó thở rồi rơi vào hôn mê, Trương Thư Minh cũng nhìn thấy nội dung tin tức, đến bây giờ hắn ta cũng không lấy lại được tinh thần, Hoàng hậu rơi vào trong nước lũ cuồn cuộn!
Nước lũ là nơi nào chứ, rơi vào đó còn có thể tìm được nữa sao?
Trương Thư Minh không dám suy nghĩ sâu xa, sợ cảm xúc khác thường của mình sẽ ảnh hưởng đến Tiêu Tẫn.
Bên ngoài Kinh Châu, mọi người nghe nói vì sửa chữa con đập, vì bảo vệ dân chúng Kinh Châu mà Hoàng hậu bị lũ cuốn trôi thì đều tự phát chạy đến hạ lưu Thương Giang tìm kiếm.
Bọn họ đã không dám hy vọng xa vời là có thể tìm được người sống, chỉ hy vọng không để thi thể của Tô Oanh bị cá trong sông gặm sạch sẽ.
"Đại nhân, đã mấy ngày rồi ngài không chợp mắt, ngài nên đi nghỉ ngơi trước đi."