Ngày lũ quét bùng nổ cho đến giờ, Chu Lâm vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Tô Oanh dọc theo Thương Giang, đói bụng thì tùy tiện ăn hai miếng lương khô, mệt mỏi ngồi xuống đất, cho dù người khác khuyên hắn ta như thế nào cũng không muốn đi nghỉ ngơi.
"Bản quan không sao, trước khi tìm được Hoàng hậu thì bản quan tuyệt đối không nghỉ ngơi!"
Người phía dưới nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Lâm trong lòng cũng không chịu nổi, bọn họ cũng vô cùng đau lòng với sự ra đi của Tô Oanh.
Người tìm kiếm vẫn đang tiếp tục nhưng cho dù bọn họ tìm thế nào thì cũng không thể tìm được.
Tô Oanh bị cuốn vào trong dòng nước lũ, trước tiên nàng nhanh chóng tiến vào không gian để tránh nạn, nhưng phương hướng và vị trí không gian lại không thể di chuyển, nàng chỉ có thể tìm được quả bóng tàu ngầm hình tròn rồi giấu vào trong đó.
Khi trở ra một lần nữa thì quả bóng tàu ngầm nhanh chóng bị dòng nước lũ cuốn trôi.
Tô Oanh lập tức rụt vào trong quả bóng tàu ngầm, quay cuồng theo nước lũ, cũng không biết mình sẽ bị cuốn đến nơi nào.
Nhưng nàng đã không ở lại trong quả bóng tàu ngầm, sau khi quả bóng tàu ngầm bị cuốn vào dòng nước lũ, nàng không thể chịu đựng được sự quay cuồng vô hạn nên đã trở lại không gian.
Không gian không thể di chuyển, nhưng quả bóng tàu ngầm vẫn đang di chuyển, miễn là nàng đi vào không gian từ quả bóng tàu ngầm thì khi đi ra lần nữa chắc chắn nàng vẫn còn trong quả bóng tàu ngầm.
Tô Oanh không tính toán thời gian, chỉ cảm thấy quả bóng tàu ngầm vẫn luôn lăn lộn trong nước, đói bụng thì nàng ăn lương thực tích trữ trước ở trong không gian, mệt mỏi thì ngủ, nhàm chán thì lấy trâu rừng trong không gian ra rồi lột da cho chúng, sau đó lại cắt thịt chia đều thành từng miếng từng miếng.
Cho đến khi nàng xử lý sạch sẽ tất cả thịt trâu trong không gian và trở lại quả bóng tàu ngầm, Tô Oanh mới cảm thấy cuối cùng quả bóng tàu ngầm đã dừng lại.
Nàng mở cửa sổ khoang ra quan sát, bốn phía đều tối đen như mực không nhìn thấy gì cả.
Nàng chỉ có thể mở công cụ chiếu sáng, nhưng bóng tàu ngầm bị va chạm liên tục đã xảy ra vấn đề, đèn chiếu sáng cũng bị đập vỡ, muốn tìm hiểu rõ tình hình bên ngoài chỉ có thể tự mình ra ngoài xem.
Nhưng có thể chắc chắn rằng nàng vẫn còn trong nước.
Tô Oanh trở lại không gian thay thiết bị lặn rồi quay lại quả bóng tàu ngầm sau đó mở cửa bơi ra ngoài.
Nàng mở dụng cụ chiếu sáng trong tay ra muốn tìm hướng ánh sáng, nhưng bốn phía đều tối đen như mực.
Cũng không biết là bị cuốn đến xó xỉnh nào.
Không tìm được nguồn sáng và phương hướng, Tô Oanh chỉ có thể quan sát tình hình bốn phía để phân biệt khu vực mình đang ở.
Trong lúc nghi ngờ, trên đỉnh đầu đột nhiên có một con quái vật khổng lồ chậm rãi bơi qua, Tô Oanh cầm đèn pin chiếu đến.
Thật tốt, vậy mà lại là một con cá voi!
Vậy là nàng đã bị cuốn ra cửa biển, lại bị hải lưu cuốn xuống biển sâu!
Biết rõ ràng hiện tại là ở trong biển, Tô Oanh cũng không muốn ở lại lâu, cho dù là trước kia hay là hiện tại, điều nàng không thích nhất chính là đi làm nhiệm vụ ở vùng ven biển .
Đến ngày tận thế, rất nhiều sinh vật biển đều xảy ra đột biến kỳ lạ, đã tiến hóa đến trình độ một số sinh vật biển có thể tránh né hoàn hảo công kích mãnh liệt của vũ khí hóa học, nàng không sợ zombie, nàng chỉ sợ những quái vật trong lòng đại dương.
Tô Oanh trở lại trong quả bóng tàu ngầm, sức mạnh của quả bóng tàu ngầm đã bị phá hủy không thể sử dụng được nữa nên chỉ có thể bỏ lại.
Nàng quay lại không gian, lấy một tấm thấu kính lồi thật lớn thăm dò dưới đáy biển, thử đi thử lại rất nhiều lần, xác định phương hướng nào là mặt biển thì mới bơi về phía bên đó.
Chỉ là Tô Oanh không ngờ còn không đợi nàng nổi lên mặt nước thì nàng đã bị một tấm lưới đánh cá vớt lên.