[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 797 - Chương 797: Đến Để Cướp Bóc (1)

 Chương 797: Đến Để Cướp Bóc (1) Chương 797: Đến Để Cướp Bóc (1) Chương 797: Đến Để Cướp Bóc (1)

Tô Oanh lấy kính viễn vọng ra, nhìn thấy rõ ràng sau khi những người đó xuống thuyền, dân đảo ở bờ biển đều bị dọa đến quay đầu bỏ chạy.

Lại nhìn những người từ trên thuyền xuống, trong tay cầm đao lớn nhao nhao đuổi theo dân đảo chạy trốn.

Tô Oanh nhíu mày: "Đến cướp sao?"

"Nhanh, chạy đi, cướp biển tới rồi, cướp biển lại tới rồi."

Người dân đảo bên bờ biển cầm chiếc chiêng đồng treo trên cây lên vừa chạy vừa la hét.

"Cướp biển tới rồi, là cướp biển tới, mau chạy, chạy lên núi trốn nhanh lên."

Dân đảo nhao nhao buông bỏ công việc trong tay về nhà dẫn một nhà già trẻ chạy ra ngoài.

"Muốn chạy sao, không dễ dàng như vậy."

Bọn cướp biển vung đao chém về phía dân đảo đang chạy trốn, bọn họ kiêu ngạo xông vào nhà dân đảo tùy ý lục lọi, nếu có người ngăn cản thì lập tức chém một đao.

Dân đảo chưa kịp chạy trốn bị dọa đến run bần bật, cho dù là nam tử trưởng thành phản kháng thì cũng rất nhanh bị đối phương hạ gục.

"Tước Tước, Tước Tước, muội ở đâu, Tước Tước."

Mạc Đồ nghe ngoài cửa có tiếng động thì lập tức ném lưới đánh cá trong tay ra tìm người.

Vừa rồi sau khi ăn cơm tối xong, đột nhiên nha đầu kia chạy ra ngoài, không biết đi đâu.

"Tước Tước, Tước Tước!"

Trong tay Tước Tước cầm một cái giỏ trúc nhỏ, bên trong đựng cá mà cô bé đã làm xong, cô bé muốn đưa cho Tô Oanh. Nếu không phải nhờ có tỷ tỷ thì cá của cô bé đã bị những tên xấu kia cướp đi hết, cô bé phải cảm ơn tỷ tỷ xinh đẹp.

Nhưng Tước Tước đi tới chỗ lều trại của Tô Oanh lại không nhìn thấy bóng dáng Tô Oanh đâu.

"Kỳ lạ, rõ ràng tỷ tỷ nói là tỷ ấy ở chỗ này, sao lại không có người chứ?"

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ có ở đây không?"

"Ha ha ha, tiểu nha đầu tự mình đưa tới cửa." Chiếc lều trại đơn giản đột nhiên bị người ta một đao chém thành hai nửa, một khuôn mặt dữ tợn bất ngờ xuất hiện trước mặt Tước Tước.

"A!" Tước Tước sợ tới mức hét lên ngã ngồi xuống đất, con cá trong tay cũng bị rơi xuống đất.

Tên cướp biển kia cười dâm đãng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trắng nõn của Tước Tước: "Là một chồi non, ta thích ha ha. Đến đây nào chồi non nhỏ."

"Cứu mạng, ca ca cứu mạng..." Tước Tước thét chói tai đứng lên bỏ chạy, nhưng cô bé làm sao chạy thoát được tên cướp biển, mới chạy được vài bước đã bị tên cướp biển từ phía sau đạp ngã trên mặt đất.

"Ah! Hu hu..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tước Tước đập mạnh vào cát đá, lúc ngẩng đầu lên mặt đầy máu.

Tên cướp biển cười đắc ý "xoẹt" một tiếng lập tức xé rách quần áo của Tước Tước lộ ra tấm lưng gầy gò.

"Cứu mạng, hu hu hu ca ca cứu mạng."

"Ngươi có hét khản giọng cũng vô dụng!" Tên cướp biển gấp không chờ nổi mà cởi thắt lưng quần của mình rồi mạnh mẽ mở rộng hai chân của đứa trẻ ra.

Nhưng còn không đợi hắn ta có động tác tiếp theo thì một tảng đá cấp tốc bay tới "bốp" một tiếng ngay lập tức đập vào mặt hắn ta làm cho máu thịt lẫn lộn, máu văng khắp nơi.

Tước Tước giãy giụa muốn quay đầu lại thì bị người khác che hai mắt ôm chặt lấy.

"Đừng nhìn."

Tước Tước nghe được âm thanh nhẹ nhàng này lập tức ngừng khóc: "Tỷ tỷ? Có phải tỷ tỷ không?"

"Là ta, tỷ tỷ đến cứu ngươi, nhắm mắt lại, ta dẫn ngươi đi tìm ca ca của ngươi." Tô Oanh ôm đứa nhỏ cả người run rẩy, lạnh lùng liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất một cái. Nếu như nàng đến trễ một bước thì đứa nhỏ mới 9 tuổi sẽ phải chịu thủ đoạn thâm độc của tên súc sinh này!

Tô Oanh cõng Tước Tước sau lưng, dùng đai lưng buộc lại, sau đó cầm đao to trong tay cướp biển chạy về phía hòn đảo.

Đối mặt với đám cướp biển đốt phá giết người cướp của dân đảo không hề có lực phản kháng, Tô Oanh đi tới đâu cũng đều thấy thi thể của dân đảo nằm rạp.

"Nữ nhân xinh đẹp này từ đâu đến, bắt nàng tới đây cho ta."

Bình Luận (0)
Comment