Lúc này, cuối cùng một nam tử trung niên cũng lấy hết dũng khí đứng ra, hắn ta vốn không dám nhìn thi thể trên mặt đất mà nhìn thẳng vào mắt Tô Oanh nói: "Đa tạ, đa tạ nữ hiệp ra tay cứu giúp. Cái này, những người này chúng ta sẽ, sẽ xử lý sạch sẽ. Không biết nữ hiệp đến đảo của chúng ta thế nào?"
"Bị nước cuốn tới, tỉnh lại thì đã đến nơi này. Không cần sợ, ta sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, chỉ là muốn tìm cách để trở về mà thôi."
Dân đảo nghe Tô Oanh nói như vậy lá gan mới lớn lên, sau khi xác định nàng sẽ không làm hại bọn họ, những nam nhân kia mới nhao nhao đi ra, hỏi đảo trưởng chính là nam tử trung niên nói chuyện với Tô Oanh phải xử lý những thi thể này như thế nào.
Người đứng đầu hòn đảo yêu cầu họ mang xác lên một chiếc thuyền nhỏ rồi ném nó xuống biển để nuôi cá.
Nhìn thấy sắc trời đã tối sầm lại, đảo trưởng nói: "Nếu như nữ hiệp không ghét bỏ thì đêm nay ở trên đảo một đêm đi."
"Được."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ đến nhà ta ở được không?" Tước Tước nghe thấy âm thanh người lớn nói chuyện, biết đêm nay Tô Oanh muốn ở trên đảo thì lập tức không nhịn được lên tiếng.
Tô Oanh nhìn cô bé một cái, nghĩ đến Linh Nhi lập tức đồng ý: "Được."
Nam nhân trên đảo ở lại dọn dẹp thi thể của những tên cướp biển kia còn Tô Oanh thì kéo thủ lĩnh đám cướp biển kia đến nhà Tước Tước.
Sau đó nàng để hắn ta ngoài sân, mở miệng của hắn ta ra rồi nhét một viên thuốc vào.
"Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?" Tô Oanh quay đầu lại nhìn ánh mắt hồn nhiên của Tước Tước nói.
"Không có gì cho hắn uống một viên thuốc để ban đêm hắn ngoan ngoãn một chút."
"Tỷ tỷ ôm một cái." Tước Tước đột nhiên vươn hai tay về phía Tô Oanh.
Tô Oanh nhìn cô bé, có chút thương cảm, nàng đột nhiên rất nhớ hai đứa nhỏ, cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào.
Đứa nhỏ này mới chịu hoảng sợ cực lớn, chắc chắn là lúc trong lòng mẫn cảm yếu ớt nhất, nàng đưa tay bế cô bé lên.
Tước Tước nằm sấp trên vai nàng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta rất sợ, tỷ tỷ..."
Tô Oanh nhẹ giọng an ủi cô bé: "Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì."
"Tỷ tỷ, tỷ thật giống tỷ tỷ của ta."
Tô Oanh bế cô bé vào nhà rồi ngồi xuống.
Trong sân này tổng cộng có bốn gian nhà gỗ, nhìn từ tường ngoài thì chúng đã tồn tại được một thời gian nhất định, tuy rằng nhìn hơi cũ kỹ nhưng trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
"Tỷ tỷ của ngươi?"
Tước Tước gật đầu: "Chỉ là tỷ tỷ và những người khác đều không còn nữa."
Tô Oanh hơi ngạc nhiên, hình như quả thật không nhìn thấy người nhà nào khác của đứa nhỏ này.
"Phụ mẫu ngươi, tỷ tỷ bọn họ đâu rồi?"
Tô Oanh vừa hỏi, Tước Tước lập tức đỏ mắt: "Bọn họ, bọn họ đều bị cướp biết giết chết hu hu hu... Chỉ còn lại, chỉ còn lại một mình ta, là ca ca, ca ca cứu ta..."
Tô Oanh ngạc nhiên, nam tử tóc bạc kia dĩ nhiên không phải là ca ca ruột của Tước Tước.
Tô Oanh nghĩ đến hình ảnh lúc hắn ta đi theo mình chém giết những tên cướp biển kia, chiêu thức công phu đó nhìn qua dường như có chút quen thuộc.
Nhưng thật sự nàng đã đánh nhau quá nhiều, trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra rốt cuộc là đã nhìn thấy ở nơi nào.
Tô Oanh nhẹ giọng hỏi: "Trước đây ca ca ngươi không phải là người trên đảo sao?"
Tước Tước lắc đầu nói: "Không phải, ca ca không phải, huynh ấy giống như tỷ tỷ cũng bị cuốn trôi ra đảo."
"Bao lâu rồi?"
"Năm ngoái, là năm ngoái ca ca tới."
Trong lúc nói chuyện, Mạc Đồ đi vào: "Ta đã đun nước nóng, ngươi đi rửa một chút đi." Lời này là hắn ta nói với Tô Oanh, hiện tại trên người nàng đầy máu, nhìn quả thật không tốt lắm.
"Được."
Tô Oanh đứng lên, đưa Tước Tước vào trong tay hắn ta rồi xoay người ra khỏi phòng.
"Ca ca, tỷ tỷ này thật tốt." Tước Tước ghé vào vai Mạc Đồ nhẹ giọng nói.