Mạc Đồ giật mình nhìn Tô Oanh. Tốt sao, một người tốt thì làm sao có thể không hề chớp mắt mà lập tức lấy đi tính mạng của nhiều người như vậy chứ?
Mạc Đồ chuẩn bị cho nàng một chiếc váy đã được giặt trắng bệch nhưng bên trên lại không có một chút vết bẩn nào.
Y phục này hẳn là của tỷ tỷ hoặc là của mẫu thân Tước Tước, nàng mặc lên hơi ngắn nhưng cũng có thể mặc được.
Khi nàng đi ra từ trong phòng tắm đã ngửi thấy mùi cá tươi, những thứ Tô Oanh ăn từ sáng sớm đã tiêu hao hầu như không còn rồi. Nàng theo mùi hương đi tới, lập tức nhìn thấy Mạc Đồ đầu bạc đang ngồi xổm trước bếp nấu cơm.
Tô Oanh cẩn thận quan sát gương mặt của hắn ta, tuy rằng hắn ta có mái tóc bạc nhưng lông mày và mi mắt đều đen, đường nét trên khuôn mặt cực kỳ dịu dàng, cho dù nghiêng mặt cũng nhìn thấy góc cằm rõ ràng, nhưng nhìn chính diện lại là một khuôn mặt trái xoan mềm mại. Nam nhân có khuôn mặt này nhìn qua nữ tính hơn một chút so với bình thường, nhưng trên người hắn ta lại không có chút khí chất nữ tính nào, chỉ vì mặt mày hắn ta sáng sủa, sống mũi cao thẳng, thể hiện hoàn hảo đường nét mềm mại, càng hiện ra khí chất nam tính.
"Nhìn gì vậy? Ngươi biết ta sao?" Đột nhiên Mạc Đồ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt dò xét của Tô Oanh.
Tô Oanh chuyển tầm mắt vào thịt cá trong nồi: "Không biết. Sao vậy, ngay cả chính mình là ai cũng không biết sao?"
Mạc Đồ nhíu mày: "Ừ, quên rồi."
Tô Oanh nhìn gương mặt bình thản của hắn ta không giống như đang nói dối.
"Ngươi cũng không nghĩ tới rời khỏi nơi này, tìm kiếm quá khứ trống rỗng của mình sao?"
Mạc Đồ múc cá trong nồi ra, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Ta có cảm giác cuộc sống trước kia của ta nhất định không tốt, cho nên ông trời mới cho ta một cơ hội làm lại từ đầu lần nữa. Ta cảm thấy ở chỗ này rất tốt, ăn cơm đi."
Để chiêu đãi Tô Oanh Mạc Đồ còn lấy lương thực trong nhà nấu một nồi cơm lớn.
"Tỷ tỷ, tỷ mau nếm thử đi, ca ca nấu cá cũng rất ngon."
Mạc Đồ làm một nồi cá lớn, còn hấp chín tất cả tôm cua nhặt về rồi bưng lên, món ăn không nhiều lắm nhưng lượng đồ ăn lớn.
Tô Oanh cũng không khách sáo cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn.
Không thể không nói con cá này thật sự tươi, tay nghề của Mạc Đồ cũng không tệ.
Khi Tô Oanh đã ăn hết nửa nồi cơm vào bụng, còn muốn đi xới nữa thì Tước Tước và Mạc Đồ đều yên lặng buông bát đũa xuống.
Bọn họ thật sự không ngờ Tô Oanh có thể ăn nhiều như vậy...
Vốn Tô Oanh không muốn ăn nhiều như thế nhưng nhìn bọn họ đều đã buông đũa, cơm trong nồi và thức ăn trong bát cũng không thể lãng phí như vậy nên nàng đành miễn cưỡng ăn hết.
Sau khi ăn no, Mạc Đồ thu dọn bát đũa đi vào phòng bếp.
"Tước Tước, không phải ngươi mang những con cá kia về, sao ngươi còn chạy đến bãi biển?"
Tước Tước nhìn Tô Oanh nói: "Ta làm thịt cá muốn đưa cho tỷ tỷ."
Sắc mặt của Tô Oanh dừng một chút: "Ngươi đi tìm ta?"
Tước Tước gật đầu: "Ta muốn tỷ tỷ nếm thử thịt cá ta làm, thịt cá ta làm cũng rất ngon."
Tô Oanh không ngờ cô bé này lại là vì muốn đi đưa thịt cá cho mình nên mới rơi vào nguy hiểm, nàng đột nhiên cảm thấy may mắn khi gặp được chiếc thuyền cướp biển kia và trở về theo nó.
Ban đêm, Mạc Đồ sắp xếp một gian phòng trống cho Tô Oanh: "Tối nay ngươi ngủ ở đây đi, có cần gì cứ việc gọi ta một tiếng, ta tên là Mạc Đồ."
"Được."
Tô Oanh đóng cửa phòng lại, gió biển thổi vào qua cửa sổ mang theo mùi tanh đặc trưng của biển cả.
Khi nàng mở mắt ra bầu trời đã nổi lên màu trắng bụng cá.
Tô Oanh đứng dậy đi tới trước mặt tên cướp biển kia. Ngày hôm qua sau khi dùng thuốc tên súc sinh này đã ngủ rất yên ổn.
Tô Oanh tát một cái, thủ lĩnh đám cướp biển trực tiếp bị đánh thức.