Hắn ta ngồi dậy chớp mắt thì lại nhìn thấy thủ lĩnh cướp biển nằm ở phía bên kia.
Mạc Đồ nhéo nhéo lông mày, trong lúc nhất thời không nhớ là đã xảy ra chuyện gì.
Mạc Đồ nghi ngờ nhìn về phía Tô Oanh: "Tô nữ hiệp, ta làm sao vậy?"
Tô Oanh quay đầu lại nhìn hắn ta một cái: "Các ngươi bị trúng độc sương mù sinh ra ảo giác. Ta đã đánh các ngươi ngất sau đó cho uống thuốc giải, tỉnh lại cũng không có gì đáng ngại."
Sắc mặt Mạc Đồ thay đổi, trong đầu dường như hiện lên một vài hình ảnh vụn vặt, nhưng cụ thể thì hắn ta thật sự nhớ không ra.
Hắn ta nghĩ đến điều gì đó nhanh chóng đứng dậy và chạy ra ngoài.
Tô Oanh thấy thế hô một câu: "Tước Tước ở trong khoang thuyền."
Mạc Đồ chạy đến khoang thuyền nhìn thấy Tước Tước bình yên vô sự nằm trên giường, hắn ta mới thở ra một hơi. Vừa rồi khi hắn ta tỉnh lại, trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh đánh nhau, đánh nhau với thủ lĩnh cướp biển, cũng đánh với những người khác. Nhưng những người đó là ai thì hắn ta vẫn không nhớ ra.
Chỉ là hắn có chút giật mình trước hành vi tàn nhẫn của mình trong trí nhớ. Hiện tại ngay cả chính hắn ta cũng tò mò rốt cuộc quá khứ hắn ta là người như thế nào.
Sau khi thủ lĩnh cướp biển tỉnh lại, Tô Oanh giao lại bánh lái thuyền cho hắn ta, nàng cần đi chợp mắt một lát.
Tên thủ lĩnh cướp biển không hiểu nhìn vết thương trên người, thậm chí hắn ta không nhớ ra mình đã bị thương như thế nào.
Thủ lĩnh cướp biển rất cẩn thận nhìn Tô Oanh một cái: "Nữ hiệp, có phải ta đã làm sai chỗ nào rồi không? Ngươi cứ nói, ta nhất định sẽ sửa."
Tô Oanh biết hắn ta nghĩ sai nhưng cũng lười giải thích: "Lái thuyền cẩn thận, đừng có suy nghĩ lệch lạc."
Da mặt thủ lĩnh cướp biển căng thẳng, nuốt nước miếng mạnh một cái, làm sao Tô Oanh biết hắn ta có suy nghĩ lệch lạc!
Quả thật hắn ta tính toán sau khi cập bến thì sẽ tìm cơ hội chạy trốn, không ngờ cái này đều bị Tô Oanh nhìn ra!
Thủ lĩnh cướp biển muốn khóc, sao hắn ta lại gặp phải một người cứng rắn như vậy!
Lúc Tô Oanh trở lại khoang thuyền thì thấy Mạc Đồ đang chờ ở ngoài cửa.
"Có việc gì sao?"
Mạc Đồ gật đầu: "Hình như ta đã nhớ ra một vài thứ nhưng hình ảnh quá nhanh lại không chân thật lắm."
Tô Oanh nghĩ đến hắn ta uống thuốc cũng được vài ngày rồi, lập tức bảo hắn ta vào phòng cùng mình.
"Đưa tay ra cho ta xem, sau khi uống thuốc thì triệu chứng đi ngoài ra máu có cải thiện không?"
Vẻ mặt Mạc Đồ ngưng lại một chút, gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều rồi."
"Chuyển biến tốt chứng tỏ thuốc có tác dụng."
Sau khi bắt mạch, Tô Oanh lại kiểm tra mí mắt dưới của hắn ta.
"Ta cần làm cho ngươi một kiểm tra chi tiết hơn. Ngươi lên giường nằm trước đi."
Mạc Đồ hơi sửng sốt nhưng vẫn nghe lời đứng lên đi đến trước giường nằm xuống.
Tô Oanh từ một ít khói mê trong một cái túi vải ra, rất nhanh khói đã tràn ngập căn phòng.
Sau một thoáng choáng váng tầm mắt Mạc Đồ dần dần trở nên mơ hồ, từ tỉnh táo đến mê man cũng chỉ mất chưa đầy nửa khắc*.
*Nửa khắc: 15 phút.
Sau khi thấy người đã ngủ, Tô Oanh dùng vải che mắt hắn ta rồi đưa người vào không gian.
Nàng cần phải kiểm tra toàn diện não của Mạc Đồ.
Sau khi kiểm tra xong, Tô Oanh đọc luôn kết quả kiểm tra.
"Không có tổn thương thần kinh? Cũng không có tắc nghẽn của máu bầm?" Tô Oanh nhìn kết quả báo cáo hơi nhíu mày. Bình thường sau khi thương nặng mất trí nhớ phần lớn là bởi vì dây thần kinh bị tổn thương hoặc là ứ máu chèn ép dây thần kinh. Hai thứ này Mạc Đồ đều không có, hơn nữa đại não cũng không có dấu hiệu tổn thương, điều này chứng tỏ đại não của hắn ta không có vấn đề gì.
Nếu như nói dưới tình huống phần cứng cơ thể không có vấn đề nhưng vẫn bị mất trí nhớ, vậy vấn đề rất có thể là nằm ở phần mềm.