Ví dụ như một loại kích thích tinh thần, cơ thể con người sau khi bị kích thích tinh thần cực lớn sẽ xuất hiện một loại cơ chế tự bảo vệ, mất trí nhớ coi như là một trong số đó.
Sau khi mất trí nhớ những người này sẽ che giấu những kỷ niệm bị tổn thương quá lớn đối với chính mình cũng là một cách tự thôi miên.
Nghĩ đến đây, Tô Oanh mang người ra khỏi không ngoài.
Sau khi xuất huyết trong dừng lại, cơ thể hắn ta đã không còn vấn đề gì quá lớn, về việc mất trí nhớ thì nàng đã nghĩ đến phương pháp trị liệu.
Bên tai chợt truyền đến một loạt tiếng chuông lanh lảnh.
Mạc Đồ lặng lẽ mở hai mắt ra, trước mắt là một màu tối đen đưa tay ra không thấy năm ngón tay.
Trong bóng tối có một cảm giác áp bức vô hình, làm cho hắn ta không thể thở nổi.
"Mạc Đồ, Mạc Đồ, ngươi còn nhớ ta không?" Trong bóng tối vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Dần dần, bóng tối bốn phía rút đi, có một bóng người đứng quay lưng về phía hắn ta. Mạc Đồ nhìn bóng người kia cảm thấy vô cùng quen thuộc nhưng lại nhớ không ra.
"Mạc Đồ, sao ngươi lại quên ta sao?"
Bóng dáng kia từ từ xoay lại, Mạc Đồ cố gắng đứng lên tới gần hắn ta, muốn thấy rõ dáng vẻ của hắn ta.
Dáng vẻ đối phương càng ngày càng rõ ràng, đồng thời tim hắn ta cũng theo đó nhảy lên.
"Mạc Đồ, tất cả đều là của ta, ngươi nên đi chết đi!"
Đột nhiên dáng vẻ của đối phương hoàn toàn lộ ra.
Đồng tử của Mạc Đồ đột nhiên co rụt lại, giơ tay đánh về phía mặt hắn ta.
"Ngươi mới đáng chết!"
Nắm đấm bị người kia nắm chặt, Mạc Đồ lập tức tỉnh táo lại.
Màn sương đen trước mắt tản đi hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của Tô Oanh.
Tô Oanh nhìn ánh mắt hắn ta thay đổi thì buông tay ra: "Nhớ ra rồi sao?"
Mạc Đồ rũ đôi mắt xuống không lên tiếng, Tô Oanh cũng không ép hỏi, dù sao cô cũng không cảm thấy hứng thú với quá khứ của hắn ta, điều trị cho hắn ta chỉ là xuất phát từ lòng biết ơn lúc trước.
"Tô nữ hiệp thật sự làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên."
Trong lúc Tô Oanh xoay người Mạc Đồ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào kia thêm một chút phong tình xinh đẹp.
Tô Oanh quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, mí mắt híp lại, vẫn là người kia nhưng trong nháy mắt đó cảm giác khí chất trên người hắn ta hoàn toàn khác biệt, giống như là biến thành một người khác, nàng chắc chắn là hắn ta đã nhớ ra gì đó.
"Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều." Nói xong nàng cũng không để ý tới hắn ta nữa xoay người ra khỏi khoang thuyền.
Mạc Đồ đứng lên từ trên giường, đảo mắt một cái trên mặt lại khôi phục biểu cảm ban đầu.
Bọn họ đã lái thuyền gần nửa tháng, dựa theo hành trình thì còn nửa tháng nữa bọn họ sẽ có thể cập cảng Tấn quốc.
Hành trình tiếp theo khá thuận lợi, dần dần, bọn họ phát hiện trên biển xuất hiện vài con thuyền.
Thủ lĩnh cướp biển nói nhìn thấy thuyền buôn chứng tỏ khoảng cách với Tấn quốc đã gần.
Tô Oanh lấy kính viễn vọng ra đứng trên boong tàu nhìn, quả nhiên có thể nhìn thấy đất liền cách đó không xa. ...
Sở quốc, ngoài tẩm điện hoàng cung.
Vẻ mặt Giang Ninh Vương nóng vội dậm chân bên ngoài điện.
"Rốt cuộc các ngươi có ý gì? Bổn vương lo lắng cơ thể Hoàng thượng muốn vào xem một chút, nhưng các ngươi lại tìm mọi cách ngăn cản, rốt cuộc là các ngươi có ý đồ gì!"
Triệu Năng canh giữ ngoài cửa lạnh lùng nói: "Hạ quan biết Vương gia lo lắng nhưng long thể Hoàng thượng đang bị bệnh là thời điểm cần tĩnh dưỡng. Hoàng thượng có chỉ, không cho phép bất kì kẻ nào quấy rầy, kính xin Vương gia trở về đi."
Giang Ninh Vương chơi xấu hét to: "Ta không về, nếu hôm nay không gặp được Hoàng thượng, nói gì ta cũng sẽ không về!"
Triệu Năng không còn cách nào chỉ có thể sai cấm quân dẫn người đi.
Giang Ninh Vương bị hai cấm quân khống chế lại càng không vui: "Đây là các ngươi muốn tạo phản, muốn tạo phản có phải không?"