"Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay nếu bổn vương không nhìn thấy Hoàng thượng thì chính là các ngươi muốn mưu hại Hoàng thượng, nói thế nào bổn vương cũng sẽ không đi."
Ở trong bóng tối có không ít cung nữ nội thị đều nhìn trộm, tình hình bên phía Kinh Châu đã truyền đến kinh thành từ lâu. Hiện tại ai cũng biết Hoàng hậu nương nương bị nước lũ cuốn trôi, Hoàng thượng vì đau buồn cũng ngã bệnh.
Tân hoàng đăng cơ, Hoàng hậu lại xảy ra chuyện lớn như vậy, thế gia quý tộc nào không muốn nhân lúc này tới nhét nữ nhi nhà mình vào hậu cung, nhưng Hoàng thượng vẫn bệnh ở tẩm cung, bọn họ đừng nói gặp người, ngay cả góc áo cũng không thấy, còn làm sao để cho nữ nhi đi đến xum xoe chứ?
Bọn họ đều chờ Giang Ninh vương làm ầm ĩ ra kết quả, như vậy bọn họ mới có thể biết rốt cuộc hiện tại Hoàng thượng như thế nào.
Nhưng hiển nhiên cấm quân không nể mặt Giang Ninh Vương, trực tiếp kéo người đi.
Ngoại trừ các thế gia quý tộc ra thì sứ giả Nam quốc cũng vội vàng muốn biết được tình hình của Tiêu Tẫn.
"Vương gia, bên phía Kinh Châu có tin tức truyền đến, nói rằng vốn là không có khả năng tìm được người. Ngài nghĩ lại ngã xuống từ chỗ đó, cho dù là thần tiên cũng không sống nổi. Hoàng hậu Sở quốc đã chết, Quốc quân Sở quốc lập tức mất đi một lực hỗ trợ lớn, đúng là thời điểm suy yếu. Lúc này nhất định hắn không dám tái chiến với Nam quốc nữa. Dựa theo hạ quan xem xét, hiện tại chính là thời cơ tốt để đàm phán với Quốc quân Sở quốc."
Đương nhiên Vũ Vương biết đây là thời cơ tốt để đàm phán, nhưng vấn đề là bọn họ không thể gặp được Tiêu Tẫn.
"Rốt cuộc Tiêu Tẫn có tật xấu gì, sao lại bị bệnh lâu như vậy, không phải sắp chết chứ? Không được, nhất định phải nghĩ cách biết rõ tình hình của hắn. Bây giờ ngươi lập tức phái người đi lan truyền tin tức, nói Tiêu Tẫn bệnh nặng, sắp không trụ được nữa." Hắn ta cũng không tin những người Sở quốc còn chưa hoàn toàn đứng thành hàng có thể yên tâm nhẫn nhịn được.
Lời đồn rất nhanh đã lan truyền trong giới quý tộc ở kinh thành. Ban đầu không ít đại thần cũng không biết là xảy ra chuyện gì, lần này cũng không khỏi muốn mưu tính cho bản thân. Nhưng cho dù mưu tính như thế nào thì đều phải biết rõ một chuyện, đó chính là rốt cuộc tình hình của Tiêu Tẫn như thế nào.
Sáng sớm, các quan viên đều đến ngoài tẩm điện hoàng cung quỳ xuống, vừa hét bảo Tiêu Tẫn nén bi thương, vừa làm cho Tiêu Tẫn lộ diện, bọn họ phải biết lời đồn bên ngoài có phải thật hay không.
Tĩnh Quốc công muốn ngăn cản nhưng thật sự quá nhiều người ồn ào, ông ta vốn không thể ngăn cản được.
Tĩnh Quốc công nhìn cửa điện đóng chặt, đôi lông mày hoa râm đều nhíu chặt. Hôm nay đã đến thời gian Tiêu Tẫn ước định với ông ta, chỉ là ông ta không biết rốt cuộc Tiêu Tẫn đã trở về chưa.
Tĩnh Quốc công lại nghĩ đến Tô Oanh chỉ có thể không tiếng động thở dài, đó đúng là nữ tử tài giỏi trăm năm khó gặp, thật sự là đáng tiếc.
"Thỉnh Hoàng thượng nén đau buồn, hiện giờ Hoàng hậu nương nương đã không thể trở về, ngài nhất định phải bảo trọng long thể, Hoàng thượng."
"Kính xin Hoàng thượng lộ diện để cho các thần yên tâm, nếu không các thần không dám rời đi."
Từng tiếng từng tiếng giống như là đang quan tâm ân cần hỏi thăm Tiêu Tẫn, nhưng không có chỗ nào là không phải đang ép hắn xuất hiện.
"Hoàng thượng không muốn xuất hiện, chẳng lẽ vốn Hoàng thượng không ở trong tẩm cung?" Lúc này, trong đám người đột nhiên có một âm thanh vang lên làm cho mọi người ở đây đều yên tĩnh lại.
Đại thần vừa lên tiếng kia giống như phát hiện mình đã nói sai, bối rối che miệng mình lắc đầu, tư thế giống như lạy ông tôi ở bụi này.
"Điều này không phải là sự thật, phải không? Hoàng thượng thật sự ở trong cung? Nếu không thì Hoàng thượng có thể đi đâu?"
Tiếng nói nghi ngờ càng lúc càng lớn.