Trong tiếng bàn luận nho nhỏ, âm thanh của Tô Oanh có vẻ đặc biệt đột ngột.
Mấy tráng hán xoay người chuẩn bị rời đi thì dừng bước quay đầu lại muốn nhìn xem là người nào liều mạng dám mở miệng vào lúc này.
Ngay khi trong đám người vây thành vòng tròn chỉ có một nữ nhân nhìn qua không mạnh mẽ và một nam nhân xinh đẹp tinh xảo, tráng hán nở nụ cười, cười đến cực kỳ suồng sã.
"Ôi chao, làm sao vậy tiểu nương tử, muốn đi cùng chúng ta sao?"
Mặt Tô Oanh không chút thay đổi chỉ chỉ hoành thánh nằm rải rác trên mặt đất: "Ngươi làm đổ hoành thánh của ta."
Tráng hán nhìn hoành thánh trên mặt đất cười nhạo một tiếng, đi đến giơ chân dẫm mạnh lên những cái hoành thánh đó, mãi đến khi tất cả hoành thánh bị nghiền nát vào trong đất mới nói: "Giẫm rồi, làm sao vậy?"
Tô Oanh thờ ơ liếc mắt nhìn đôi chân còn dính hoành thánh của hắt ta rồi từ từ nâng mí mắt lên: "Không có gì, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi không có cơ hội hối hận."
Vừa dứt lời, đột nhiên Tô Oanh nhấc chân lên giẫm xuống chân tráng hán.
"Răng rắc!"
Những người có mặt đều có thể nghe thấy tiếng xương gãy rõ ràng.
Tráng hán đau đến kêu rên thành tiếng, cả người đều xụi lơ trên mặt đất.
Những tráng hán khác thấy thế trao đổi một ánh mắt nhanh chóng tiến lên nhào về phía Tô Oanh.
Mạc Đồ dùng đầu mũi chân lập tức nhấc cái ghế bên cạnh đá về phía tráng hán xông tới.
Mấy tráng hán bị ghế đâm liên tục lui về phía sau.
Tô Oanh một tay nắm lấy tráng hán bị giẫm đạp kia ấn đầu hắn ta xuống đất: "Ta ghét nhất là người khác lãng phí lương thực, ăn đi!"
Tráng hán đau đến há miệng kêu rên, Tô Oanh lại đè đầu hắn ta xuống lập tức gặm một miếng đất.
"Nữ hiệp tha mạng, tha mạng. Ta, ta cũng không dám nữa. Hoành thánh này chúng ta bồi thường, chúng ta bồi thường..."
Đám tráng hán bị đánh đến mức quỳ xuống đất xin sự tha, thực sự hôm nay bọn họ đã đá vào tấm sắt.
Bọn họ nói bồi thường Tô Oanh mới buông tay ra.
Đám tráng hán móc ra một cái hà bao, bên trong đều là bạc vụn: "Nữ hiệp, ngài buông tha cho đám tiểu nhân."
Tô Oanh cầm số bạc lên ước lượng rồi đạp lên vai hắn ta: "Nói cho tên cầm đầu của các ngươi biết, muốn trả thù thì cứ tới tìm ta, ta dạy hắn ta cách làm người."
Tráng hán thấy Tô Oanh buông tha cho bọn họ thì vội vàng vừa lăn vừa bò chạy.
Ông chủ quầy hàng loạng choạng tiến lên đỡ thê tử của mình, hai phu thê đi tới trước mặt mấy người Tô Oanh quỳ cảm ơn: "Đa tạ tiểu nương tử ra tay cứu giúp, đa tạ công tử ra tay cứu giúp. Ngươi, các ngươi nên nhanh chóng rời đi đi, những người này là ác bá thành Hải Dương, nghe nói bên trên có quan hệ với thành chủ. Các ngươi không phải đối thủ của bọn họ, các ngươi không thể vì chúng ta mà bị những người đó liên lụy."
Tô Oanh cúi đầu lấy một khối bạc vụn trong hà bao ra rồi đưa cho bọn họ: "Tiền hoành thánh, cầm đi. Mấy ngày nay cũng không đừng mở sạp nữa."
"Cái này, số tiền này chúng ta không thể nhận..." Ông chủ liên tục từ chối, Tô Oanh đặt bạc lên bệ bếp rồi đảo mắt nhìn Mạc Đồ: "Đi thôi, đi nơi khác ăn."
Mạc Đồ gật đầu, bế Tước Tước đi theo phía sau nàng.
"Người đẹp, tốt bụng, võ công còn cao cường, thế gian này sao lại có nữ tử tốt như Tô nữ hiệp chứ?"
Tô Oanh quay đầu lại nhìn hắn ta cười lạnh một cái: "Cho dù ngươi có khen ta thì túi bạc này cũng là của ta."
Mạc Đồ: "..."
Ba người lại tìm một tửu lâu ăn cơm tối, sau khi ăn no thì lập tức trở về khách điếm.
Trước khi vào phòng Tô Oanh nói với Mạc Đồ: "Ban đêm coi chừng Tước Tước."
Mạc Đồ nhướng mày: "Ta làm sao có thể để Tô nữ hiệp một mình đối mặt với nguy hiểm."
"Tự quản tốt chính mình." Nói xong Tô Oanh trở tay đóng cửa phòng lại.
Tại sao Mạc Đồ lại cảm thấy mình có chút dư thừa?