Bóng đêm dần dần dày hơn, một đám người cưỡi ngựa nhanh chóng bao vây toàn bộ khách điếm.
Tiểu nhị nghe thấy tiếng động bên ngoài đi ra đã bị người tới đá ngã xuống đất.
"Nói, hôm nay khách nhân một nam một nữ mang theo một cô nương 7-8 tuổi ở gian phòng nào?" Người tới hung tợn trừng mắt nhìn tiểu nhị nói.
Tiểu nhị này đã làm ở khách điếm này thời gian dài, liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương, muốn lăn lộn trên con đường này, những người này hắn ta cũng không thể trêu vào.
Hôm nay khách lui tới không ít, nhưng hai phu thê còn mang theo một đứa nhỏ cũng chỉ có một đôi, hắn ta có ấn tượng: "Ở, ở tầng hai, tầng hai..."
Người đến nhấc hắn ta lên từ mặt đất: "Dẫn đường."
Tiểu nhị run rẩy đưa người lên tầng hai rồi chỉ vào một gian phòng trong đó.
Đi tới trước cửa phòng, đối phương trực tiếp đẩy tiểu nhị ra một chân liền đá văng cửa phòng.
"Rầm" một tiếng lớn, trong đêm tối yên tĩnh có vẻ cực kỳ đột ngột, làm bừng tỉnh không ít khách nhân đã rơi vào mộng đẹp. Nhiều người nghe thấy tiếng động đều tò mò mở cửa nhìn xung quanh, nhưng sau khi nhìn thấy tráng hán sắp chật ních khách điểm thì đều sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại.
Tráng hán đi vào trong phòng thì lại phát hiện trong phòng vốn không có người.
"Người đâu? Bọn họ đã đi đâu rồi?"
"Lão tổ tông ngươi ở đây."
Người tới nghe thấy tiếng động rất nhanh quay đầu lại đã thấy bóng dáng mảnh khảnh của Tô Oanh xuất hiện ở cửa khách điếm.
Một đám ác ôn nhao nhao quay đầu lại, chỉ thấy nàng đứng ngược sáng giống như là từ địa ngục đạp máu mà đến.
"Chính là nàng, bắt lấy nàng!"
Tô Oanh xoay người ra khỏi khách điếm, đường phố trống trải trong nháy mắt bị những tên ác ôn chen chúc.
Tô Oanh chậm rãi xoay cổ, mắt phượng ẩn giấu trong đêm tối như hố đen.
Đám ác ôn hung ác như mãnh hổ nhào tới, từng chiêu từng thức đều muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Tô Oanh một quyền một cước không chút lưu tình, đánh người đến mức không hề có lực phản kháng.
Mạc Đồ bế Tước Tước đứng ở tầng cao nhất của khách điếm, nhìn một đám người ở trước mặt Tô Oanh cũng không lấy được một chút lợi ích nào, lông mày đẹp chậm rãi nhíu lại, giống như đang tự hỏi rốt cuộc Tô Oanh có lai lịch thế nào.
Tô Oanh dùng hai tay túm lấy nắm đấm của hai tên ác ôn rồi đập mạnh bọn họ vào nhau, máu tươi của hai người phun ra, ngã xuống đất.
Tiếng động lớn như vậy, mọi người trong khu phố đều bị đánh thức, chỉ là đi ra nhìn thấy trận chiến lớn như thế đều sợ tới mức rụt trở về.
Không biết qua bao lâu tiếng động trên đường phố dần dần lắng xuống, chỉ nghe thấy tiếng "bụp bụp bụp" âm thanh ném vật nặng.
Tô Oanh ném người trên mặt đất sang hai bên để tránh cản trở giao thông.
Nàng đi tới trước người duy nhất còn tỉnh táo từ từ ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào gương mặt vô cùng hoảng sợ và bị sưng vù như đầu heo của hắn ta.
"Ai phái các ngươi tới?"
Đối phương run rẩy nói: "Vâng, là tiểu cữu gia của chúng ta, tiểu, tiểu cữu gia."
"Tiểu cữu gia là ai?"
"Là, chính là thành chủ, tiểu thành chủ, tiểu cữu tử Mã Trí."
"Là hắn ta bảo các ngươi đến các quầy hàng lớn nhỏ thu phí bảo hộ sao?"
"Vâng, vâng."
Tô Oanh hơi nghiêng mặt làm cho dung mạo của mình hoàn toàn hiện ra dưới ánh trăng: "Nhìn rõ mặt ta, không phục thì bảo hắn tới tìm ta, nghe hiểu chưa?"
"Vâng, hiểu rồi."
"Cút."
Đối phương vừa lăn vừa bò.
Tuy nhiên trên đường cái xảy ra náo loạn lớn như vậy không thể không kinh động quan sai.
Tô Oanh trở lại khách điếm không bao lâu thì quan sai đã đến, chỉ là Tô Oanh và Mạc Đồ đã dẫn theo Tước Tước rời đi, nhưng bọn họ không đi xa chỉ là lại tìm một khách điếm nằm ở góc đường nơi tương đối hẻo lánh.
Dưới ánh nến, Mạc Đồ nhìn mu bàn tay đẫm máu của Tô Oanh khẽ nhíu mày: "Ngươi bị thương."