"Còn chưa tới, chờ một chút, đi ra ngoài như vậy dễ bị người phát hiện."
"Đám ngu xuẩn không biết làm việc này, còn không mau tới đây. Một lát nữa người tỉnh lại mà bại lộ gì thì sẽ cho bọn họ ăn trái ngon!"
Tô Oanh hơi nghiêng người, dáng người nàng mảnh khảnh, dáng đứng dán vào tường như vậy dường như hòa nhập vào bóng đêm, lại càng không dễ dàng bị người ta phát hiện.
Từ góc độ này của mình nàng có thể nhìn thấy hai nam nhân này đang đỡ một nữ tử trẻ tuổi, theo cách ăn mặc của nữ tử này thì xem ra không giàu thì quý.
Hai nam nhân trói một nữ nhân, không cần nghĩ cũng biết sẽ không có chuyện tốt gì.
Trong một bầu không khí kỳ lạ, đột nhiên Tước Tước đẩy cửa nhà xí đi ra.
"Tỷ tỷ, ta xong rồi."
Giọng nói của Tước Tước ngay lập tức thu hút hai người kia nhìn về phía cô bé.
Tô Oanh rõ ràng thấy được một chút sát ý trong mắt bọn họ.
Nhưng còn không chờ bọn họ hành động, Tô Oanh lập tức đi ra từ trong góc: "Tỷ tỷ ở đây."
Hai người kia không ngờ trong góc còn có người, chỉ với khoảng cách giữa bọn họ thì vừa rồi bọn họ nói gì nhất định Tô Oanh đều đã nghe thấy.
Một người trong đó nháy mắt ra hiệu với người kia, người kia lập tức buông nữ tử trong tay ta đi về phía hai người Tô Oanh.
Tô Oanh chậm rãi nhướng mày: "Thật ra bây giờ các ngươi có thể đi."
Sắc mặt nam nhân càng khó nhìn, lời này làm cho hắn ta cảm thấy Tô Oanh đang cầu xin hắn ta tha mạng.
Hắn ta cười lạnh một tiếng: "Có trách thì trách ngươi không may mắn, thấy được thứ không nên thấy!"
Nam nhân đột nhiên ra tay với Tô Oanh, chỉ là tay hắn ta vươn ra còn chưa chạm vào Tô Oanh thì đã bị Tô Oanh tát một cái đánh ngất xỉu trên mặt đất.
Một nam nhân khác thấy thế đỡ nữ tử định đi, Tô Oanh thuận tay cầm khúc gỗ bên cạnh trực tiếp đập người ngất xỉu.
Nữ tử cũng rơi xuống đất.
Tô Oanh đi qua nhìn nữ tử kia một cái, đang chuẩn bị đứng dậy thì góc váy đã bị đối phương nắm chặt: "Cứu ta. Thù lao ngàn lượng."
"Vàng?"
Nữ tử nghẹn một hơi cắn răng nói: "Vàng! Nhưng... ta cũng có một yêu cầu để ta đi diễn xong vở kịch này."
Tô Oanh ngồi xổm xuống đỡ người dậy khỏi mặt đất, nàng nhìn những bông hoa trên quần áo nàng ta nói: "Ngươi muốn ta làm như thế nào?"
Nữ tử chỉ chỉ vào hai người ngã trên mặt đất: "Đánh thức bọn họ, ta phải biết là ai giở trò sau lưng."
Tô Oanh nhìn người trên mặt đất, vừa rồi nàng chỉ làm người choáng váng, cũng không lấy mạng bọn họ.
"Sau đó thì sao?"
"Hãy để cho họ mang ta đi, ngươi đi theo chúng ta, tùy thời cơ mà hành động."
Tô Oanh nhìn đáy mắt nàng ta tức giận có chút nghi ngờ: "Ngươi dựa vào đâu mà tin tưởng ta có thể bảo vệ ngươi an toàn?"
Hướng Hoa Lan nói: "Trước khi rời đi ta sẽ gửi tin cho người của ta, họ sẽ sớm đến." Để Tô Oanh đi theo cũng chỉ là cho người của nàng ta thêm một chút thời gian.
Việc này đối với Tô Oanh thì cũng không có gì khó khăn, có thể dễ dàng kiếm được một ngàn lượng vàng, Tô Oanh rất vui vẻ.
Tô Oanh lấy một bình thuốc từ trên người ra ném cho nàng ta: "Có thể giải nhuyễn cân tán trên người ngươi."
Hướng Hoa Lan hơi ngạc nhiên, sau đó nhận lấy bình thuốc mở ra ngửi ngửi, chỉ cảm thấy một mùi tươi mát xộc vào mũi, trong nháy mắt tiếp theo tứ chi mềm nhũn của nàng ta lập tức khôi phục sức lực.
"Đa tạ."
"Chờ ta nửa khắc đồng hồ, ta mang đứa nhỏ đi sắp xếp tốt đã."
Tô Oanh dẫn theo Tước Tước trở lại tửu lâu, lúc đi ra cũng chỉ còn lại một mình nàng, người đã bị nàng sắp xếp vào trong không gian.
Nhìn Tô Oanh trở về, Hướng Hoa Lan giống như lúc trước bị ngã trên mặt đất, Tô Oanh cầm bình thuốc tiến lên đánh thức người trên mặt đất sau đó trốn vào chỗ tối.