Hai nam nhân kia rất nhanh đã tỉnh lại, thấy rõ mình đang ở nơi nào bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy Hướng Hoa Lan còn ngã xuống cách đó không xa, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Họ tưởng rằng nữ nhân này đã được cứu đi!
Bọn họ cũng không để ý đến cơn đau trên người vội vàng đứng lên đỡ Hướng Hoa Lan lên đi về phía cửa sau.
Bọn họ vừa mới ra cửa sau không bao lâu đã thấy có một chiếc xe ngựa chờ cách đó không xa, người trên xe ngựa thấy bọn họ đi xuống cũng nhanh chóng đi tới.
"Làm gì thế? Sao lâu như vậy hai người các ngươi mới đi ra?" Người tới tiếp ứng nhìn thấy hai người không kiên nhẫn lên tiếng mắng.
Hai người sợ bị trách cứ chỉ nói là lúc đi ra gặp phải một gã say rượu suýt chút nữa làm hỏng chuyện của bọn họ, lúc này mới đi ra muộn.
Người tới cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy người trong tay bọn họ rồi lập tức lên xe ngựa rời đi.
Hai người nhìn xe ngựa chạy nhanh sờ sờ khuôn mặt sưng đỏ, luôn cảm thấy bị Tô Oanh đánh một cái giống như nằm mơ.
Hai người còn chưa lấy lại tinh thần đã cảm giác có một bóng màu đen nhanh chóng lướt qua trước mặt. Hai người đang hoảng loạn đều có chút mông lung còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
Xe ngựa đi bộ trên đường phố sôi động và cuối cùng đến một quán trà trông rất thanh lịch.
Sau khi Tô Oanh nhìn thoáng qua quán trà thì đi vào từ cửa sau của quán trà.
Vừa đi vào đã thấy Hướng Hoa Lan bị người lái xe đưa xuống khỏi xe ngựa, nàng ta bị đưa thẳng đến sương phòng tầng hai.
Hai người đặt Hướng Hoa Lan ở trên giường trong sương phòng rồi lại đi ra ngoài.
Tô Oanh nhảy vào sương phòng từ cửa sổ, nhìn lư hương đang cháy khói lượn lờ trong sương phòng thì nhướng mày.
Nghe thấy tiếng động, Hoa Lan cũng ngồi dậy từ trên giường, tán thưởng nhìn Tô Oanh một cái: "Quả nhiên ta không nhìn lầm, cô nương là cao thủ."
Tô Oanh không phủ nhận, chỉ là nàng còn chưa mở miệng thì chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động, cơ thể nàng vọt một cái lập tức nhảy lên xà nhà, Hướng Hoa Lan cũng nằm trên giường nhắm mắt lại.
Chỉ một lát sau, cửa phòng bị người đẩy ra, một bóng dáng lảo đảo bị hai người vừa rồi dẫn vào.
Nhìn từ góc độ này của Tô Oanh thì có thể thấy rõ ràng người được đưa vào là một tiểu lang quân sắc mặt ửng hồng lại cực kỳ tuấn tú.
Hai người kia trực tiếp đặt tiểu lang quân lên giường, dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ lại cởi áo choàng trên người hắn ta ra, nhất người đè lên người Hoa Lan: "Ha ha, chờ chuyện thành, nhất định đại điện hạ sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho chúng ta."
Đợi đến khi đùa nghịch hài lòng, hai người mới nhanh chóng lui ra ngoài phòng.
Tô Oanh nhìn thấy sắc mặt Hoa Lan không biết có phải do tức giận không mà đã đỏ bừng lên.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại nàng ta tức giận đẩy nam nhân trên người mình ra rồi nhảy dựng lên khỏi giường.
"Đồ khốn khiếp, vậy mà dám đem tên ăn chơi trác tác Tạ Chi Hành này ra làm nhục ta!" Hướng Hoa Lan cảm thấy chắc là mình đã quá tức giận, tức giận đến cả người nàng ta nóng lên, đầu óc đều có chút mơ hồ.
Lúc này nàng ta mới cảm thấy có gì đó không đúng nhìn về phía Tô Oanh trên xà nhà: "Ta bị trúng thuốc."
Tô Oanh đưa tay chỉ về phía lư hương: "Lư hương có vấn đề."
Hoa Lan giậm chân: "Ngươi đã phát hiện từ sớm sao không nói cho ta biết."
Tô Oanh cau mày, nói rằng đây không phải là phạm vi làm việc của nàng.
Hô hấp của Hướng Hoa Lan đều trở nên nặng nề, nàng ta lảo đảo ném lư hương ra ngoài cửa sổ, nhưng nàng ta đã hít không ít thuốc, hiển nhiên thuốc này đã có tác dụng trên người nàng ta.
Không chỉ có nàng ta, tiểu lang quân trên giường cũng bị tác dụng của thuốc kích thích mà tỉnh lại.
Trên người hắn ta bị cởi ra cũng chỉ còn lại một bộ trung y mỏng manh, trong lúc hành động trung y cũng bị tuột ra, lộ ra một mảnh ngực hơi hồng nhưng rắn chắc.