Tầm mắt Tô Oanh chuyển từ trên người tiểu lang quân đến trên người Hướng Hoa Lan: "Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin vừa rồi của ngươi, ta còn tưởng rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ngươi." Có vẻ như nàng đã đánh giá quá cao nàng ta.
Hướng Hoa Lan cắn mạnh đầu lưỡi làm cho mình duy trì tỉnh táo, nhưng khi tiểu lang quân đi tới nhào tới trên người nàng ta, cả người nàng ta đều có chút mơ hồ, tay thế mà lại không tự giác sờ soạng trên người đối phương.
Nói thật, Tô Oanh không có hứng thú với việc xem hiện trường phát sóng trực tiếp, hơn nữa lỡ như Hướng Hoa Lan thật sự bị đối phương hãm hại thì nói không chừng một ngàn lượng vàng của nàng sẽ không có nữa.
Nể mặt một ngàn lượng vàng, Tô Oanh nhảy xuống khỏi xà nhà túm vạt áo Tạ Chi Hành ném hắn ta trở lại giường, sau đó bóp mạnh vào gan bàn tay của Hướng Hoa Lan, đau đến mức làm cho nàng ta lập tức khôi phục lại lý trí.
Hai mắt Hướng Hoa Lan đỏ bừng cắn răng nói: "Giúp ta phá giải tình hình sẽ thêm một ngàn lượng vàng!"
Tô Oanh cảm thấy người có thể dễ dàng hứa hẹn cho nàng hai ngàn lượng vàng nhất định không thiếu tiền, cho nên nàng giơ một bàn tay ra: "Năm ngàn lượng vàng."
Hướng Hoa Lan cắn răng đáp: "Được!"
Tô Oanh trực tiếp nhấc người lên xà nhà, lấy dao găm trên người ra đâm rách từng đầu ngón tay của nàng ta rồi ép máu ra.
Khoảnh khắc máu tươi nhỏ xuống, khô nóng trong người Hoa Lan thật sự đã giảm đi.
Hướng Hoa Lan ngạc nhiên nhìn Tô Oanh.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân lộn xộn.
"Rầm" một tiếng, một đám người xông vào, trong đó cầm đầu là một nữ tử ăn mặc tinh xảo xông lên phía trước, trong miệng còn lẩm bẩm kêu rên: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại có thể làm ra chuyện như thế này. Tỷ như vậy là đặt mặt mũi của đại Hoàng tử ở đâu, đặt thể diện của phủ tướng quân ở đâu!"
"Hướng Hoa Lan, bổn điện không ngờ ngươi lại là người không biết liêm sỉ như vậy!" Nam nhân áo lam đi theo phía sau nữ tử cũng tức giận mở miệng.
Trong nháy mắt hắn ta xuất hiện, Tô Oanh rõ ràng cảm giác được tâm trạng Hướng Hoa Lan không đúng. Nàng ta nắm chặt hai tay, cả người đều run rẩy, trong mắt kìm nén đau đớn rất lớn!
Tô Oanh nhìn người phía dưới cảm thấy mình không cẩn thận đã xem được một vở kịch đấu tranh nội bộ của thế gia Tấn quốc.
Hướng Hoa Lan cố nén đau đớn trong lòng lau đi nước mắt trên mặt, hạ thấp âm thanh nói: "Ngươi có thể dẫn ta đi ra ngoài không?"
Tô Oanh nhìn người phía dưới rồi lại nhìn cửa sổ phía sau gật đầu.
Hiện tại bên ngoài gian phòng này đã vây kín người, Tô Oanh mang theo Hướng Hoa Lan đi ra, nàng ta lập tức sửa sang lại váy áo trên người: "Đa tạ cô nương ra tay giúp đỡ. Ngươi ở đây chờ một lát, ta rất nhanh sẽ trở về." Nói xong, Hướng Hoa Lan lập tức đi lên tầng hai.
Mọi người trong quán trà đều bị náo nhiệt ở tầng hai thu hút tới.
"Bên trên có chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều người vây quanh như vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
"Đại tiểu thư Hướng Hoa Lan của phủ Thường Thắng đại tướng quân hướng lăn lộn cùng người khác bị Đại Hoàng tử bắt được."
"Từ trước đến nay đại tiểu thư Hướng gia này kiêu căng độc ác, không ngờ còn không biết liêm sỉ như vậy, rõ ràng đã có hôn ước với Đại Hoàng tử vậy mà còn làm ra loại chuyện này, việc này sợ là không tốt."
Tô Oanh nghe những người này nói, đảo mắt thấy đã Hướng Hoa Lan đi lên thang gỗ đi tới trước những người đó.
"Đây là đang làm gì?"
Hướng Hoa Lan vừa mở miệng tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng ta, những người đó giống như nhìn thấy quỷ sống cực kỳ sợ hãi.
Người trong phòng nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng đi ra, nhìn Hướng Hoa Lan bình yên vô sự đứng ở ngoài cửa cũng vô cùng ngạc nhiên.