Ánh mắt Đại hoàng tử Tạ Duệ của Tấn quốc tối tăm không rõ, vẻ mặt của nữ tử xinh đẹp Hướng Thư Nhạc kia cũng không thể tin được.
"Sao Đại Hoàng tử và muội muội lại ở đây?" Hướng Hoa Lan cố nén đau đớn trong lòng nhìn hai người. Nếu không phải hai tay trong tay áo đã nắm chặt, móng tay đã bấu lòng bàn tay đỏ lên thì sợ là nàng ta không nhịn được tiến lên chất vấn muội muội đáng tin cậy nhất của nàng ta và nam nhân mà nàng ta yêu sâu đậm, vì sao bọn họ phải hãm hại mình!
"Đại tỷ tỷ, tỷ, tỷ đang ở trong phòng cùng Lục Hoàng tử... Tỷ chạy ra khi nào? Tỷ đừng sợ, ta biết chuyện này nhất định không phải tỷ muốn. Đại Hoàng tử ở đây, tỷ giải thích cẩn thận với ngài ấy, hiểu lầm này sẽ được cởi bỏ." Hướng Thư Nhạc không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng đã dẫn mọi người đang nghi ngờ xuống mương.
Khuôn mặt Hướng Hoa Lan trầm xuống, ánh mắt vẫn mang theo một tia hi vọng không để cho người ta phát hiện rơi trên người Đại Hoàng tử: "Đại điện hạ cũng cảm thấy Hoa Lan là người không biết liêm sỉ như vậy sao?"
Trong mắt Tạ Duệ nhanh chóng hiện lên gì đó, trên mặt mang theo vẻ không vui: "Có phải hay không thì ngươi rõ ràng hơn bổn điện. Ngươi nói với bổn điện hôm nay không thể đến quán trà hẹn, thì ra đã hẹn với người khác. Hướng Hoa Lan, bổn điện thật sự tin tưởng ngươi. Nữ nhân lả lơi ong bướm như ngươi làm sao có thể làm Hoàng phi?"
Trong lúc tranh chấp, một bóng dáng cao gầy đi từ trong phòng ra.
Trên người hắn ta khoác áo bào lỏng lẻo, tóc còn tùy ý xõa tung trên vai, mặt mày nhìn lười biếng lại kiêu ngạo. Hắn ta có một đôi mắt phượng cười như không cười liếc nhìn Đại Hoàng tử một cái nói: "Hoàng huynh cũng đừng oan uổng người khác, thần đệ cũng không thích Hướng Hoa Lan chi nữ của võ phu tầm thường. Ngày mai bổn điện sẽ tiến cung thỉnh cầu phụ hoàng hủy bỏ hôn ước."
"Lục Hoàng tử này thật sự là không ra gì, một đứa con riêng cũng dám ghét bỏ phủ tướng quân. Tuy nhiên ta thấy hắn và đại tiểu thư của Hướng gia mới là trời sinh một đôi. Một người thô bỉ không chịu nổi, một tên lêu lổng ăn chơi trác tác thật sự là duyên trời tác hợp."
"Ngươi muốn chết sao lời này cũng dám nói lung tung, coi chừng bị Hướng đại tiểu thư nghe được cắt lưỡi ngươi. Trong Đạc thành này có ai không biết nàng tàn bạo, không biết bao nhiêu nha hoàn bên cạnh bị nàng đánh chết."
Người nọ nghe xong lời này mới sợ ngậm miệng lại.
Tô Oanh kéo một cái ghế tới nhàm chán cắn hạt dưa, bấm tính khi nào Hướng Hoa Lan mới có thể xong việc.
"Được." Hướng Hoa Lan đỏ mắt mở miệng, Đại Hoàng tử cho rằng mình nghe lầm.
"Ngươi nói gì?"
Hướng Hoa Lan căng thẳng nói: "Ta đồng ý từ hôn. Tuy nhiên không phải Đại Hoàng tử ngươi đi mà là ta. Sáng sớm ngày mai ta sẽ tiến cung thỉnh xin Hoàng Thượng từ hôn, là ta Hướng Hoa Lan không cần ngươi! Còn về chuyện hôm nay hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ, cũng không biết muội muội kích động gì mà lại chạy tới bắt gian Lục Hoàng tử. Tỷ tỷ không biết từ khi nào quan hệ của ngươi và Lục hoàng tử lại tốt như vậy? Tốt đến mức có thể làm cho ngươi vì hắn ăn ngon mà không để ý đến thể diện của phủ tướng quân như vậy!"
Sắc mặt Hướng Thư Nhạc trắng bệch, nàng ta cũng không muốn liên quan đến một đứa con riêng!
"Muội không có tỷ tỷ, muội muội là cùng Đại Hoàng tử..."
"Một Lục Hoàng tử còn chưa đủ, ngươi còn muốn quyến rũ Đại Hoàng tử? Tuy nhiên cái này cũng không trách ngươi, ai bảo phụ thân ngươi là do thiếp sinh ra, nữ nhi của hắn ta thì có thể thế nào được chứ."
Sắc mặt Hướng Thư Nhạc càng khó nhìn hơn, thân phận vẫn là điểm đau trong lòng nàng ta.
Đại Hoàng tử thấy người trong lòng mình bị sỉ nhục sắc mặt cũng trầm xuống: "Hướng Hoa Lan, ngươi đừng có cắn lung tung, con người của Nhạc Nhi đơn thuần tốt bụng, tuyệt đối không phải loại người giống như ngươi nói."