[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 837 - Chương 837: Tướng Khóc Không Đẹp Lắm (2)

 Chương 837: Tướng Khóc Không Đẹp Lắm (2) Chương 837: Tướng Khóc Không Đẹp Lắm (2) Chương 837: Tướng Khóc Không Đẹp Lắm (2)

Hướng Hoa Lan cười lạnh: "Có phải hay không thì nàng rõ ràng hơn ai hết." Nói xong, Hướng Hoa Lan cũng không cho Thư Nhạc cơ hội mở miệng xoay người nhìn về phía mọi người nói: "Tất cả mọi người đều thấy rõ, lúc này bổn tiểu thư mới vừa vào quán trà đã bị người ta vu khống, việc này nếu kiện đến trước mặt quan phủ, kính xin các vị ngồi đây làm chứng cho ta, miễn cho vô duyên vô duyên bị người ta bôi nhọ thanh danh."

Thanh danh của nữ tử lớn hơn trời, vừa rồi Hướng Thư Nhạc vẫn luôn miệng quát nói muốn đi vào bắt gian Hướng Hoa Lan, nhưng người ta vốn không có trong phòng, nước bẩn này đương nhiên không thể đổ trên người Hướng Hoa Lan.

Hướng Hoa Lan nói xong xoay người đi xuống khỏi tầng hai, khi đi ngang qua Tô Oanh, nàng ta hơi gật đầu, Tô Oanh lập tức ném vỏ hạt dưa đi theo nàng ta ra khỏi quán trà.

"Đại tiểu thư, người không sao chứ?"

Vừa ra đến ngoài quán trà có một tiểu nha hoàn mặc áo xanh liền sốt ruột đi tới. Hướng Hoa Lan giơ tay lên tát một cái vào mặt nàng ta: "Tiện tỳ, lại dám cấu kết với người ngoài hãm hại bổn tiểu thư, kéo nàng ta về, sau đó ta sẽ tự mình xử lý."

Thị vệ chờ ở bên cạnh xe không nói hai lời tiến lên chặn miệng nha hoàn lập tức kéo nàng ta đi, nha hoàn thậm chí còn chưa kịp kêu rên một tiếng.

Hướng Hoa Lan giẫm ghế thấp rồi bước lên xe ngựa, quay đầu vươn tay về phía Tô Oanh: "Cô nương lên đi."

Tô Oanh không nắm tay nàng ta, trực tiếp giẫm lên ghế thấp lên xe.

Hướng Hoa Lan hơi xấu hổ thu tay về, trong lúc rèm xe hạ xuống, sống lưng thẳng tắp của nàng ta ngay lập tức cong xuống, hoàn toàn không còn khí thế giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng sợ hãi như vừa rồi, cả người đều rúc vào trong xe ngựa, giống như một con mèo hoang nhỏ bị thương.

"Để cho cô nương chê cười rồi. Năm ta 3 tuổi, phụ thân ta đã chết trận trên sa trường. Hoàng Thượng nhớ đến lòng trung thành của phụ thân nên đã truy phong ông ấy làm Thường Thắng đại tướng quân, còn ban hôn cho ta và Đại Hoàng tử. Năm ta 5 tuổi, bởi vì quá mức nhớ nhung phụ thân mẫu thân cũng đã đi theo, trong phủ cũng chỉ còn lại một mình ta." Hướng Hoa Lan lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, lời này giống như là đang nói với Tô Oanh nhưng lại giống như là đang lẩm bẩm.

"Kế tổ mẫu và một nhà thúc thúc đối xử với ta rất tốt, ta vẫn luôn coi bọn họ là người thân của mình. Chỉ là ta không ngờ, có một ngày muội muội sẽ dẫn theo vị hôn phu của ta đến bắt gian ta. Là lúc ta đang uống trà đưa cho Thư Nhạc mới mất đi ý thức... Là nàng ta, là nàng ta liên kết với vị hôn phu của ta để hãm hại ta!"

Hướng Hoa Lan ngẩng đầu, nước mắt đã chảy dài mặt.

Tô Oanh cảm thấy, tướng khóc của nàng ta thật sự không đẹp.

Cho dù dáng vẻ nàng ta khóc không đẹp thì thôi, đầu óc còn không tốt lắm.

Đối diện với đôi mắt phượng hơi ghét bỏ lại cực kỳ trầm tĩnh của Tô Oanh, trong nháy mắt Hướng Hoa Lan cảm thấy mình giống như một tên hề, thế nhưng ma xui quỷ khiến mở miệng nói: "Ta, ta đã đau lòng như vậy, sao ngươi không an ủi ta vài câu?"

Tô Oanh nói: "Chúng ta không thân."

Hướng Hoa Lan nghẹn lại, nàng ta đột nhiên không khóc được nữa.

Từ trong lời nói của nàng ta Tô Oanh có thể biết được toàn bộ câu chuyện, dường như không hề thua kém quá khứ của "nàng", tuy nhiên "nàng" đã không may mắn như vậy.

"Ngươi tên gì? Nghe giọng của ngươi không giống người ở Đạc thành, ngươi đến từ đâu?"

"Ngươi có thể gọi ta là Tô Oanh." Vấn đề khác, Tô Oanh chọn bỏ qua.

Hướng Hoa Lan cũng không phải quá ngu xuẩn, không truy hỏi nữa: "Đợi đến khi trở về phủ tướng quân ta sẽ sai người lấy ngân phiếu cho ngươi. Hôm nay cảm ơn ngươi đã cứu ta, cũng là ta không ngờ đối phương lại nham hiểm độc ác như vậy. Nếu không phải ngươi thì ta thật sự đã mắc mưu của bọn họ."

Bình Luận (0)
Comment