Rõ ràng nàng ta nhớ lần trước tận mắt nhìn thấy tổ mẫu cất ngân phiếu của nàng vào đây, sao lại không thấy nữa?
Hướng Hoa Lan nhìn về phía Tô Oanh, chỉ thấy Tô Oanh đứng ở cửa cũng không có ý đi vào. Người ta đã theo tới đây, nếu không có đồ cho người ta mang về, vậy mặt mũi nàng ta cũng không cần nữa.
Hướng Hoa Lan dự định cho Tô Oanh một ít vàng bạc châu báu dùng để bù đắp cho năm ngàn lượng vàng kia.
Nàng ta lại mở một cái hộp trang sức ra. Nàng ta nhớ rõ đặt ở đây là Hải Trân Châu mà lần trước Hoàng thượng ban cho nàng ta, mỗi viên đều to như nắm đấm trẻ con.
Nhưng sau khi hộp mở ra, bên trong lại trống rỗng.
Điều này, sao có thể như vậy được chứ?
Hướng Hoa Lan lại mở mấy cái rương khác ra, trống không. Những chiếc rương đựng trang sức đáng giá, đồ cổ ngọc khí đều trống rỗng, còn lại cũng chỉ có một ít đồ vật lớn, nàng ta cũng không thể để Tô Oanh đem bình hoa cao bằng một người nâng đi? Huống chi bình hoa này cũng không đáng giá năm ngàn lượng vàng!
Sắc mặt Hướng Hoa Lan càng khó coi hơn.
Tiếng động ở khố phòng lớn như vậy, phía Hướng lão phu nhân rất nhanh đã nhận được tin tức. Sau khi biết là Hướng Hoa Lan dẫn người đi đập cửa khố phòng thì bà ta tức giận đến mức suýt chút nữa tắc thở.
"Cái này thật sự là muốn phản trời, ngược trời mà!"
"Xem ra là đại tỷ tỷ quyết tâm muốn ở cùng Lục hoàng tử, dĩ nhiên muốn đem đồ của Hướng gia chuyển ra ngoài đưa cho Lục hoàng tử." Hướng Thư Nhạc ở bên cạnh thêm dầu thêm muối, lời này làm cho Hướng lão phu nhân càng tức giận hơn.
"Ta xem nghiệt tôn này dám!" Hướng lão phu nhân nổi giận đùng đùng đứng dậy lập tức dẫn theo người đi tới khố phòng.
Tô Oanh đứng ở ngoài cửa khố phòng giương mắt lập tức nhìn thấy người Hướng gia hùng hổ chạy tới.
"Hướng Hoa Lan, ngươi muốn làm phản, lại dám đập nát khố phòng của Hướng gia. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!" Hướng lão phu nhân nhìn cửa khố phòng bị làm hỏng, tức giận đến hét lên.
Tô Oanh dựa vào khung cửa không mở miệng mà đảo mắt nhìn Hướng Hướng Hoa Lan còn đang sợ hãi chưa phục hồi lại tinh thần.
Hướng Hoa Lan nhìn từng cái rương rỗng, hoàn hồn đi ra ngoài cửa: "Tổ mẫu. Đồ đạc của ta đâu?"
"Cái gì?" Hướng lão phu nhân tức giận trợn trừng mắt hung ác nói với Hướng Hoa Lan.
Hướng Hoa Lan nhíu mày: "Đồ đạc ta đặt ở khố phòng, ngân phiếu của ta, đồ Hoàng thượng ban thưởng cho ta lúc trước, còn cả trang sức mẫu thân để lại tất cả đều không thấy đâu, những thứ kia đâu?"
Hướng lão phu nhân không chút yếu thế trừng mắt nói: "Những thứ kia đều canh giữ trong khố phòng, ngươi là tận mắt nhìn thấy. Như thế nào, ngươi tìm người phá hỏng cửa khố phòng, bây giờ đồ đạc không có ngươi ngược lại muốn trách đến trên đầu lão bà tử, buồn cười!"
Tô Oanh không thể không nói, năng lực cắn ngược lại người khác của những nữ nhân ở hậu trạch này thật sự rất lớn. Dáng vẻ như vậy cực kỳ giống với dáng vẻ kiêu ngạo trước khi bị đánh của Tiểu Giang Nguyên Thị lúc trước.
Hướng Hoa Lan không ngờ lúc trước mình tin tưởng một nhà này như vậy, một xu trên người cũng không giấu diếm đều giao hết cho bọn họ, cuối cùng lại đổi lấy kết quả như vậy!
"Tổ mẫu, là ta nợ bằng hữu tiền bạc, vốn là muốn hỏi người lấy chìa khóa khố phòng để lấy tiền bạc trả lại cho bằng hữu, nhưng tổ mẫu nói cơ thể không khỏe, ngày mai lại nói, ta lo lắng bằng hữu chờ không kịp nên mới mang theo bằng hữu tới. Nhưng vừa mới đi vào lại phát hiện bên trong không có gì cả!"
"Ngươi trông coi rồi tự trộm, bây giờ còn muốn vu khống tổ mẫu, đây đúng là đồ khốn nạn vô lương tâm. Nhớ năm đó phụ mẫu ngươi đã đi sớm như vậy, tổ mẫu ta một phen một phen nuôi ngươi lớn. Bây giờ ngươi lại báo đáp ta như vậy!"