Hai tay Hướng lão phu nhân vỗ đùi một cái lập tức gào lên, tư thế kia nữ tử đanh đá trong phố đều phải tự hổ thẹn vì không bằng.
Vừa nói đến lời này Hướng Hoa Lan lập tức nghẹn lại, nàng ta là người trọng hiếu đạo, nhưng cũng không thể bởi vậy mà thất tín bội nghĩa.
"Hiện giờ khố phòng trống rỗng, ta còn thiếu bằng hữu năm ngàn lượng vàng, kính xin tổ mẫu cho ta mượn trước năm ngàn lượng vàng để ta trả bằng hữu trước."
"Bằng hữu gì mà có thể làm cho đại tỷ tỷ nợ nhiều bạc như vậy, chẳng lẽ bạc này là mượn tay người ta cầm đi cho người khác sao?" Hướng Thư Nhạc biết rõ đồ trong khố phòng đi đâu, ngay cả hộp Đông Châu kia hiện tại còn nằm trong phòng nàng ta, muốn nàng ta lấy ra, đó là nghĩ cũng không cần suy nghĩ.
"Năm ngàn lượng vàng? Ngươi làm gì mà hỏi người ta mượn nhiều bạc như vậy?" Hướng lão phu nhân giật mình thét chói tai.
Hướng Hoa Lan mím môi: "Lúc trước gặp phải nguy hiểm, là vị bằng hữu này ra tay cứu giúp. Ta đã hứa sẽ cho nàng năm ngàn lượng vàng, ta không thể thất hứa."
"Đã là bằng hữu vậy cứu ngươi thì sao có thể sư tử mở miệng đòi nhiều tiền như vậy chứ?"
Tô Oanh vốn không có ý định tham gia vào chuyện gia đình người khác, nhưng lời này rõ ràng là muốn tổn hại đến lợi ích của mình, không nói không được.
"Hóa ra các ngươi cảm thấy việc ta giúp người là đương nhiên?"
Vừa rồi Tô Oanh vẫn ẩn ở chỗ tối phía sau cửa, lúc này nàng đứng ra lên tiếng, Hướng gia mới chú ý tới nàng.
Hai mắt Hướng lão phu nhân sắc bén quét Tô Huỳnh một vòng, nhìn trên người nàng mặc áo vải thô cấp thấp, trên mặt tỏ ra khinh bỉ không hề che dấu.
"Ta còn tưởng rằng là bằng hữu gì. Người này sợ không phải người nào trong thôn tới lừa bịp tống tiền. Năm ngàn lượng vàng, ngươi có năng lực nói ra miệng, ngươi cũng không sợ bị sét đánh!"
Nguyền rủa nàng sao?
Khóe miệng Tô Oanh trầm xuống, người quen thuộc với nàng đều biết, nàng không vui.
Nàng đến đây để lấy tiền, tiền không nhận được lại còn bị nguyền rủa.
A!
Là đang đùa giỡn với nàng sao?
Tô Oanh lạnh lùng liếc Hướng Hoa Lan một cái, ánh mắt này ngay lập tức làm cho lông tơ toàn thân Hướng Hoa Lan đều dựng thẳng lên, nàng ta có một loại dự cảm, có người gặp xui xẻo.
"Việc này, ngươi không thể giải quyết?"
Hướng Hoa Lan nuốt nước miếng,"Ngươi... có ý tưởng gì vậy?"
"Ý của ta là, nếu ngươi không thể giải quyết, ta sẽ tự mình giải quyết."
"Ngươi định giải quyết như thế nào?"
"Lấy đồ vật giá trị năm ngàn lượng vàng trong phủ này đi, không thành vấn đề chứ?"
Hướng Hoa Lan cảm thấy nếu như mình gật đầu có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó đáng sợ, nhưng nếu nàng ta lắc đầu thì có thể hậu quả sẽ càng đáng sợ hơn.
Hướng Hoa Lan nhìn về phía Hướng lão phu nhân: "Tổ mẫu, năm ngàn lượng vàng là ta hứa sẽ cho Tô cô nương. Nếu chúng ta không lấy ra được, vậy ta cũng chỉ có thể để Tô cô nương dọn đồ đạc trong khố phòng."
"Ngươi dám!" Đó chính là đồ vật của Hướng gia bà ta, ai dám lấy!
Tô Oanh lại không thèm để ý tới vẻ mặt giận dữ khiến người ta sợ khiếp vía của Hướng lão phu nhân, xoay người lập tức đi vào khố phòng.
"Láo xược, láo xược. Nhanh chóng bắt thôn nữ này lại cho ta!"
Thị vệ Hướng phủ xông về khố phòng nhưng lại bị Hướng Hoa Lan chặn ở ngoài cửa.
"Tổ mẫu, đây là ta nợ Tô cô nương, những thứ kia nàng nên lấy!"
Sắc mặt Hướng lão phu nhân tái mét: "Những thứ kia đều là của Hướng gia, không có sự đồng ý của ta, ai cũng đừng nghĩ lấy bất cứ thứ gì từ trong phủ này đi. Ngăn người lại cho ta, hễ là nàng dám lấy đi một chút đồ đạc từ Hướng gia ta thì ta sẽ hỏi tội các ngươi!"
Từ trước đến nay Hướng gia đều do Hướng lão phu nhân quyết định, được Hướng lão phu nhân nói bọn họ không có một chút chần chờ đi về phía Hướng Hoa Lan.