Trái tim Hướng Hoa Lan chìm xuống đáy cốc, nàng ta vẫn luôn thật lòng đối xử tử tế với mọi người trong nhà, kết quả bọn họ lại coi nàng ta trở thành người coi tiền như rác!
Hướng Hoa Lan giận dữ trừng mắt nhìn thị vệ xông tới đánh nhau với bọn họ, ngăn người ở bên ngoài.
Nơi này nói là khố phòng nhỏ, nhưng bên trong cũng không hề nhỏ. Tô Huỳnh đi vào sau đó lật xem những thứ còn lại trong kho, phần lớn đều là đồ vật lớn hoặc không đáng giá như vậy. Muốn nói mấy thứ này gom góp lại cũng có thể đủ năm ngàn lượng vàng, nhưng một cái tủ quần áo lớn, một cái bàn lớn, bình hoa cao bằng một người, muốn nàng dọn ra ngoài như thế nào?
Tô Oanh cảm thấy thay vì dùng những đổ lớn này để tính thì còn không bằng lấy ngân phiếu và vàng bạc thuận tiện hơn.
Nghĩ đến đây, nàng đi về phía cửa, thấy Hướng Hoa Lan đang đánh nhau đến mức giằng co với thị vệ.
Người này võ công cũng không kém, sao lại lăn lộn đến mức này?
Tô Oanh đi tới bên cạnh Hướng Hoa Lan một tay kéo tên hộ vệ đang nhào tới, trực tiếp ném người ra ngoài mười thước, lại một chân đá văng một hộ vệ vướng víu mới mở miệng nói: "Những món đồ kia rất lớn ta cầm bất tiện, ngươi vẫn nên đưa cho ta ngân phiếu, tiền mặt hãy vàng bạc cũng được."
Hướng Hoa Lan nhìn Tô Oanh ném một nam tử trưởng thành ra ngoài dễ như trở bàn tay, nàng ta lập tức bị lực tấn công của nàng làm cho ngạc nhiên đến sửng sốt.
Trong lúc nàng ta thất thần suýt chút nữa bị hộ vệ lợi dụng được, Tô Oanh đánh một quyền qua, luồng gió từ cú đấm đảo qua tóc Hướng Hoa Lan, kinh ngạc nàng ta nhanh chóng lui về phía sau, ngạc nhiên nhìn Tô Oanh.
"Tô cô nương võ công tốt."
"Những gì ta nói ngươi có nghe thấy không?"
Hướng Hoa Lan gật đầu, cảm thấy yêu cầu của Tô Oanh cũng không hề quá đáng.
Trong lúc hai người tán gẫu, một đám hộ vệ đều bị đánh nằm sấp trên mặt đất.
Đám người Hướng lão phu nhân đều kinh ngạc đến không khép miệng lại được.
Mãi cho đến khi Hướng Hoa Lan nhìn về phía lão phu nhân, Hướng lão phu nhân tức giận không thể hít thở nói: "Hướng Hoa Lan, có phải là ngươi muốn làm phản không! Ngươi nhất định phải bức chết tổ mẫu thì ngươi mới vui có phải không..."
Hướng lão phu nhân vừa dứt lời, hai mắt trợn một cái lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hướng Hoa Lan giật mình bước nhanh tiến lên đỡ Hướng lão phu nhân.
"Tổ mẫu, tổ mẫu!"
Hướng Thư Nhạc châm chọc nói: "Đại tỷ tỷ làm tổ mẫu tức giận đến ngất xỉu, lần này đại tỷ tỷ hài lòng rồi chứ."
Hướng Hoa Lan nhíu chặt mày: "Còn ngây ra đó làm cái gì, mau đi mời đại phu đến."
Trong viện là một cảnh tượng hỗn loạn, Tô Oanh lập tức đứng một bên nhìn, tính toán trong vòng ba ngày năm ngàn lượng vàng của nàng có thể cầm trong tay hay không.
Nhìn bóng dáng mọi người xông ra ngoài, Tô Oanh suy nghĩ một chút vẫn đi theo.
Nha hoàn khiêng Hướng lão phu nhân lên giường.
"Ta biết chút y thuật, nếu như ngươi tin tưởng ta thì có thể để ta xem cho bà ta một chút."
Hướng Hoa Lan quay đầu lại đã thấy Tô Oanh đứng ở phía sau, nàng gật đầu: "Ta tin tưởng Tô cô nương. Vậy thì làm phiền Tô cô nương."
"Sao tỷ tỷ lại có thể để cho người lừa bịp tống tiền như ngươi khám bệnh cho tổ mẫu. Lỡ như tổ mẫu xảy ra sơ xuất gì thì phải làm sao?"
Hướng Hoa Lan kiên định nói: "Ta tin tưởng Tô cô nương." Mặc dù nàng ta không biết chi tiết về Tô Oanh, nhưng nàng ta thực sự không cảm thấy bất kỳ sự thù địch nào trên người nàng.
Tô Oanh vừa nhìn đã biết Hướng lão phu nhân đang giả vờ choáng váng, nàng lấy kim bạc trên người ra đâm thẳng vào người bà ta.
"A!"
Hướng lão phu nhân đau đến nhảy dựng lên khỏi giường, bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Tô Oanh, ánh mắt kia giống như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng.