"Tổ mẫu, người không sao chứ?" Hướng Hoa Lan nhìn về phía lão phu nhân đã tỉnh, càng tin tưởng và khâm phục Tô Oanh.
"Ngươi nói xem, ngươi có phải muốn làm tổ mẫu tức chết ngươi mới vui vẻ không? Lan Nhi, không phải tổ mẫu luyến tiếc những tiền vàng kia mà sợ ngươi bị người ta lừa gạt!" Hướng lão phu nhân thấy cứng không được lập tức chuyển sang mềm, vội lau nước mắt.
Hướng Hoa Lan lộ ra vẻ khó xử, nhưng nàng ta lại kiên trì nói: "Tổ mẫu, Tô cô nương sẽ không lừa gạt ta, số tiền này là ta nên cho."
Hướng lão phu nhân thấy nàng ta vẫn không chịu nghe, cũng chỉ có thể nghĩ kế khác. Bà ta đảo mắt nhìn Tô Oanh nói: "Dám hỏi vị cô nương này họ gì?"
"Tô."
"Tô cô nương. Nghe Lan Nhi nói ngươi cứu nàng, vậy ngươi chính là ân nhân cứu mạng của Hướng gia chúng ta. Hướng gia chúng ta là tri ân báo đáp, năm ngàn lượng vàng này không phải là số lượng nhỏ, chúng ta cũng không lấy ra ngay được nhiều tiền bạc như vậy. Vừa lúc hiện tại sắc trời đã muộn, không bằng như vậy, ngươi cho chúng ta một chút thời gian, Hướng gia chúng ta nhất định sẽ hai tay dâng năm ngàn lượng vàng lên."
Giờ phút này Hướng lão phu nhân hoàn toàn hóa thân thành một lão thái thái hiền lành phân rõ trái phải, ánh mắt nhìn về phía Tô Oanh gần như sắp khóc.
Bà ta thay đổi khuôn mặt còn nhanh hơn lật sách.
Mục đích của Tô Oanh là lấy tiền cũng không có ý định vạch trần Hướng gia.
"Vậy thì đa tạ."
Thái độ Hướng lão thái thái nhìn Tô Oanh cũng dịu đi, nụ cười trên mặt càng sâu hơn một phần.
"Buổi tối ăn gì chưa? Lan Nhi cũng không thể chậm trễ bằng hữu, mau đi, bảo hạ nhân đi chuẩn bị một ít đồ ăn. Lão bà tử không có việc gì, các ngươi không cần ở đây, đi ăn rồi nghỉ ngơi trước đi."
Hướng Hoa Lan nghe Hướng lão phu nhân nói như vậy lập tức dẫn Tô Oanh trở lại viện của mình.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Tô Oanh và Hướng Hoa Lan.
"Tô cô nương, muội muội ngươi... có ai chăm sóc không? Có muốn đón đến phủ không?"
Tước Tước bị nàng bỏ vào trong không gian, vốn chỉ nghĩ trong thời gian ngắn sẽ xong việc, ai biết lại kéo đến bây giờ vẫn chưa giải quyết.
"Không cần, đêm nay giải quyết xong chuyện ta sẽ đi."
Hướng Hoa Lan hơi ngạc nhiên.
Tô Oanh đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của nàng ta nói: "Thật sự ngươi sẽ không cảm thấy ngày mai tổ mẫu của ngươi sẽ đưa năm ngàn lượng vàng kia cho ta chứ?"
Hướng Hoa Lan nghẹn lại, nếu như trước đây thì nàng ta vô cùng tin tưởng Hướng lão phu nhân, nhưng hôm nay sự tin tưởng này của nàng ta có chút dao động.
"Năm đó phụ mẫu ta lần lượt rời đi, tổ mẫu là người đối xử tốt nhất với ta. Tuy rằng ta không phải cháu gái ruột của bà ấy, nhưng bà ấy vẫn luôn vì ta."
Tô Oanh ngước mắt lên, kì lạ nói: "Không phải tổ mẫu ruột sao?"
Hướng Hoa Lan gật đầu: "Hiện tại tổ mẫu là kế thất của tổ phụ, nhị thúc và phụ thân ta là huynh đệ cùng phụ thân khác mẫu thân, sau khi phụ mẫu qua đời, vẫn là tổ mẫu chăm lo cho ta."
Đầu ngón tay Tô Oanh khẽ gõ trên bàn nói: "Sau khi phụ mẫu ngươi qua đời đã để lại cho ngươi một đống đồ, những thứ kia vẫn luôn do tổ mẫu ngươi quản lý sao?"
Hướng Hoa Lan gật đầu: "Ừ, tổ mẫu nói sẽ trông coi giúp ta, đợi đến khi ta thành thân thì sẽ trả lại đồ cho ta."
Hướng Hoa Lan nói xong nhìn về phía Tô Oanh luôn cảm thấy ánh mắt nàng nhìn về phía mình có một chút ghét bỏ và cảm xúc khó nói thành lời.
"Tô cô nương, ngươi... cảm thấy tổ mẫu đối xử với ta không tốt sao?"
"Tốt, tốt đến mức dung túng cho ngươi không học tập quy củ mà các tiểu thư khuê các kia nên học, tốt đến mức để cho một nữ tử thế gia suốt ngày giơ đao múa kiếm. Muội muội ngươi cũng tốt, tốt đến mức giúp ngươi giám định nam nhân cặn bã, chính là vị hôn phu của ngươi, cho ngươi biết gả cho hắn là gửi gắm sai người. Chậc, làm sao có thể không tốt đây."