Ngay khi Hướng lão phu nhân đang dao động thì Hướng Thư Nhạc đột nhiên xông từ trong phòng ra: "Tổ mẫu, để cho nàng cứu con, để cho nàng cứu con!"
Nhìn thấy Hướng Thư Nhạc, Hướng lão phu nhân và những người khác đều rất sợ hãi, vội vàng sai nha hoàn ngăn người lại, nhưng Hướng Nhị phu nhân rất nhanh phát hiện Hướng Thư Nhạc có khác biệt.
Các đốm đỏ trên khuôn mặt của nàng ta đã mờ đi rất nhiều!
"Nhạc Nhi, con, mặt con, mặt con đã khỏi rồi? Đó vốn không phải là bệnh phong, không phải là bệnh phong!" Hướng Nhị phu nhân ngạc nhiên vui sướng hét lên.
Hướng Thư Nhạc lại nói: "Là cô nương này cho con uống một loại thuốc, ban đỏ trên mặt con mới lặn đi."
Tô Oanh tiếp lời: "Thuốc này chỉ có thể duy trì hiệu quả trong thời gian ngắn, cũng chỉ là làm cho người bệnh không khó chịu mà thôi. Nếu như bệnh không thể trị tận gốc thì sớm muộn gì ban đỏ cũng sẽ phát ra."
Lời nói của Tô Oanh làm cho kỳ vọng của Hướng Nhị phu nhân tan vỡ.
Ban đỏ trên mặt Hướng Thư Nhạc mờ dần cũng làm cho Hướng lão phu nhân hoàn toàn tin tưởng lời Tô Oanh nói.
Cân nhắc nhiều lần, bà ta gật đầu với Hướng Lan Hoa: "Vốn dĩ tổ mẫu muốn cẩn thận bảo quản những thứ đó cho ngươi, chỉ sợ bên cạnh ngươi có người lòng lang dạ thú thèm muốn. Bây giờ ngươi muốn giữ lại, vậy thì tổ mẫu sẽ lập tức sai người đưa tới cho ngươi."
Hướng Hoa Lan mím môi, vẻ mặt kìm nén nước mắt: "Đa tạ tổ mẫu." Nàng lấy danh sách khố phòng trên người ra giao cho Hướng lão phu nhân: "Kính xin tổ mẫu dựa theo vật trong danh sách đưa tới cho tôn nữ, không đủ những thứ trong này tôn nữ cũng sẽ không thoải mái."
Tim Hướng lão phu nhân đập thình thịch, nhưng nghĩ đến nàng ta rất nhanh sẽ phải chết thì lập tức bảo lão ma ma tin tưởng của mình nhận danh sách, bảo Hướng Hoa Lan về viện tử của mình trước, bà ta sẽ chuyển đồ đạc đều về khố phòng.
Đám người Hướng Hoa Lan chân trước vừa đi, chân sau sắc mặt Hướng lão phu nhân lập tức trầm xuống.
Lão ma ma nhìn danh sách trong tay không chắc chắn nói: "Lão phu nhân, thật sự muốn đưa đồ về sao?" Bà ta luôn cảm thấy mọi chuyện có chút không thích hợp, huống chi Nhị tiểu thư bệnh cũng quá trùng hợp.
Trong lòng Hướng lão phu nhân vẫn còn nghi ngờ, nhưng nếu bà ta không làm theo thì cũng lo lắng thật sự Hướng Hoa Lan sẽ nói chuyện của Hướng Thư Nhạc ra ngoài. Đến lúc đó Đại Hoàng tử còn có thể vẫn coi trọng Hướng Thư Nhạc sao?
"Dù sao đồ đạc cũng vẫn còn ở Hướng gia của ta, chỉ cần ở trong Hướng gia thì sẽ không chạy thoát được. Đi, tranh thủ thời gian đưa hết đồ đạc qua, đừng chậm trễ."
Lão ma ma nhìn về phía lão phu nhân đưa ra quyết định, lập tức dựa theo danh sách kiểm kê đồ đạc.
Trong đó có rất nhiều thứ đã được đưa đến phòng Hướng Thư Nhạc và Nhị phu nhân. Tuy rằng không tình nguyện nhưng lúc này bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao đồ đạc ra.
Động tác của Hướng lão phu nhân rất nhanh, chỉ trong thời gian hai canh giờ, tất cả đồ đạc lúc trước bị đám người Hướng gia bọn họ mang đi đều được đưa về khố phòng nhỏ.
Hướng Hoa Lan nhìn khố phòng dần dần được lấp đầy biết ơn nhìn Tô Oanh. Nàng ta biết ơn Tô Oanh không chỉ là bởi vì kế sách của nàng giúp nàng ta lấy lại được hết đồ đạc mà còn bởi vì nàng đã cho mình thấy rõ bộ mặt của những người đó.
"Đại tiểu thư, đồ đạc trong danh sách của người đều mang tới cho người, người xem xem còn có thiếu sót gì không. Lão phu nhân nói nếu không có vấn đề gì thì xin vị Tô cô nương mau chóng đi chữa trị cho Nhị tiểu thư." Lão ma ma da cười thịt không cười đưa lại danh sách cho Hướng Hoa Lan.
Hướng Hoa Lan nói: "Được, chờ ta nhìn lại rồi lập tức sẽ đi qua với Tô cô nương."
Lão ma ma hơi gật đầu, lúc lui ra còn để cho người canh giữ ở ngoài cửa, đây là phòng ngừa lỡ như hướng Hoa Lan trở mặt không nhận người.