Hướng Hoa Lan dẫn Tô Oanh đi vào khố phòng rồi mở một cái rương ra. Cái rương được mở ra trong nháy mắt có một luồng ánh sáng vàng chói lóe lên, Tô Oanh suỵt chút nữa bị làm cho mù mắt.
"Sợ là không có nhiều vàng như vậy, những thứ này, lại cho Tô cô nương một rương bạc cùng những trang sức kia. Tô cô nương xem có được không?"
Tô Oanh nhìn vòng tay phỉ thúy trong rương, nhìn đều là hàng chất lượng cao, Tiêu Tẫn nói với nàng đừng nhìn mấy thứ này không lớn lại không đáng chú ý, nhưng có đôi khi một cái vòng tay thậm chí có thể còn đáng giá hơn so với một rương vàng.
Tô Oanh cảm thấy mình sẽ không thiệt thòi.
"Đủ rồi."
"Mấy thứ này trực tiếp đưa lên xe ngựa cho ta đi."
"Được."
"Vậy chuyện chữa bệnh..."
Tô Oanh nhìn thấy Hoa Lan đưa tiền dứt khoát như vậy, quyết định đối xử tốt với nàng ta một chút: "Nhìn ngươi kìa, ngươi muốn ta cùng ngươi diễn xong vở kịch này hay là ta trực tiếp chạy lấy người."
Hướng Hoa Lan nghi ngờ nói: "Trên mặt Nhị muội muội đó là..."
"Sau khi uống thuốc sẽ không có vấn đề gì."
Hướng Hoa Lan cau mày suy nghĩ, Tô Oanh cũng không sốt ruột. Nàng cảm thấy mình đã làm đủ cho một người bèo nước gặp nhau, đương nhiên chủ yếu vẫn là đối phương cũng cho đủ.
"Diễn xong vở kịch này."
"Được."
Hướng Hoa Lan nói xong lập tức xoay người ra khỏi phòng dặn dò nha hoàn gì đó.
Sau khi Nha hoàn rời đi, nàng ta cũng không gấp gáp đi đến phòng Hướng Thư Nhạc mà đi dạo trong khố phòng. Tuy rằng đây là diễn kịch cho người nhà xem nhưng nàng ta cũng là thật lòng nhớ phụ mẫu. Nàng ta cầm một cây trâm ngọc, trước mắt hiện lên nụ cười dịu dàng của mẫu thân.
Mẫu thân... Lan Nhi thật sự rất nhớ người, nếu như người và phụ thân đều còn ở đây thì tốt biết bao.
Tô Oanh nhìn Hướng Hoa Lan đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nàng lấy cớ đến hậu viện mang Tước Tước ra ngoài, để cô bé tỉnh táo lại sau đó cho cô bé ăn chút gì đó.
"Tỷ tỷ, chúng ta đang ở chỗ nào vậy?"
"Trên đường tỷ tỷ gặp được một bằng hữu, đây là nhà của nàng. Sau khi ngươi ăn no thì ở trong phòng chờ tỷ tỷ, tỷ tỷ rất nhanh sẽ trở về, biết không?"
Tước Tước mơ mơ màng màng gật đầu, chỉ là cô bé không nhớ rõ bản thân và Tô Oanh đến đây như thế nào.
Tô Oanh nhìn sắc trời đã gần đến lúc thì lại để cho Tước Tước ngủ thiếp đi rồi thả cô bé về trong không gian.
Bên phía Hướng lão phu nhân đã chờ đến không còn kiên nhẫn nữa, nhiều lần sai người đến thúc giục Hướng Hoa Lan nhanh hơn một chút.
Hướng Hoa Lan đi ra khỏi khố phòng, một nha hoàn đi tới trước mặt nàng ta nhỏ giọng nói vài câu, sau đó Hướng Hoa Lan gật gật đầu.
Không bao lâu sau, bên ngoài khố phòng xuất hiện một đám thị vệ, không nói hai lời lập tức canh giữ ở ngoài cửa khố phòng.
"Không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần khố phòng nửa bước. Người trái lệnh, giết không tha!" Hướng Hoa Lan lạnh lùng, trên mặt không còn bất kỳ vẻ đau buồn nào nữa.
"Vâng."
Lúc Hướng Hoa Lan đi ra, Tô Oanh cũng đi từ hành lang tới.
Hai người trao đổi một ánh mắt rồi lập tức đến trong viện Hướng Thư Nhạc.
Hướng lão phu nhân nói: "Lan Nhi, ngươi yên tâm, y thuật của vị Tô cô nương này tinh xảo, nhất định ngươi sẽ không sao."
Hướng Nhị phu nhân đi theo đáp: "Đúng vậy Lan nhi, nhất định ngươi sẽ không sao, nhất định chúng ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn."
Hướng Hoa Lan cười khẽ, chỉ là trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo: "Được."
Bước đầu tiên để trị liệu cho Thư Nhạc là phải lấy máu trong tim Hoa Lan.
Để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, đám người Hướng lão phu nhân kiên trì muốn tận mắt nhìn thấy quá trình Hướng Hoa Lan bị lấy máu.
Hướng Hoa Lan gật đầu với Tô Oanh.
Tô Oanh lấy một cái túi phẫu thuật trên người rồi mở ra, bên trong xếp thành một hàng là kim bạc và dao mổ.
Tô Oanh rũ mắt xuống, rút một con dao mổ trong đó ra rồi đi tới trước mặt Hướng Hoa Lan.
"Xin lỗi, Hướng tiểu thư."