"Càn rỡ, dừng tay cho bổn điện hạ, các ngươi nghĩ mình đang làm gì với Nhạc Nhi vậy!"
Ngân châm trong tay Tô Oanh còn chưa kịp buông xuống,"rầm" một tiếng, cửa phòng đã bị người phá vỡ, Tạ Duệ nổi giận đùng đùng mạnh mẽ xông vào.
Trong phòng ai nấy cũng đều bị giật mình.
"Đại Hoàng tử, ngươi, sao ngươi lại ở đây?" Hướng Hoa Lan thấy Tạ Duệ xông vào thì hết sức ngạc nhiên.
Tạ Duệ thấy người trong phòng cũng sững người, vừa rồi nha hoàn ở Hướng phủ còn tìm tới nói rằng Hướng Hoa Lan đột nhiên mắc bệnh lạ, muốn lấy máu từ tim của Hướng Thư Nhạc chữa bệnh cho nàng ta.
Máu từ tim là thứ gì chứ, lấy rồi người còn sống được không?
Sau khi Tạ Duệ nghe tin không nói lời nào đã chạy tới: "Nhạc Nhi đâu? Các ngươi đưa Nhạc Nhi đi đâu rồi?"
Hướng lão phu nhân không ngờ Tạ Duệ sẽ đột ngột xuất hiện thế này, nếu như để hắn ta biết Hướng Thư Nhạc mắc bệnh phong thì làm thế nào.
"Đại điện hạ, sao ngài lại tới đây? Hôm nay trong người Nhạc Nhi có hơi không khoẻ, đã đi nghỉ ngơi rồi, ngày khác Đại điện hạ lại đến nhé."
Lời này của Hướng lão phu nhân càng khớp với suy nghĩ của Tạ Duệ, trong miệng Hướng Thư Nhạc, người nhà Hướng gia đều gần gũi với Hướng Hoa Lan hơn, Hướng phủ cũng là do Hướng Hoa Lan định đoạt, cho nên trong mắt của Tạ Duệ, hành vi này của Hướng lão phu nhân chính đang che chở cho Hướng Hoa Lan.
"Không, bây giờ bổn điện hạ phải nhìn thấy Nhạc Nhi, nếu không bổn điện sẽ không rời đi!"
Hướng lão phu nhân có chút ảo não, nhưng lại không dám tùy tiện đụng đến Tạ Duệ.
"Điện hạ, muội muội, muội muội nàng ấy sẽ không sao đâu, điện hạ cứ yên tâm." Hướng Hoa Lan chột dạ nhìn Tạ Duệ.
Tạ Duệ lại nhìn xuống ngân châm trong tay Tô Oanh rồi cả giận nói: "Các ngươi đang làm cái gì? Nhạc Nhi, Nhạc Nhi!"
"A!" Đột nhiên phía buồng trong phòng vang lên một tiếng động nhỏ, trong lòng Tạ Duệ động đậy, sau đó nhanh chóng bước vào buồng trong.
Trên mặt Hướng lão phu nhân và Hướng Nhị phu nhân đều lộ ra nét hoảng sợ, nhưng người cũng đã vào rồi, bọn họ muốn ngăn cản cũng không được nữa, nhưng cũng may Hướng Thư Nhạc đã uống thuốc Tô Oanh đưa cho, trên mặt không hiện đốm đỏ, có lẽ sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ!
"A!"
Buồng trong đột nhiên vang lên tiếng thét hoảng sợ chói tai của Tạ Duệ.
Sắc mặt mấy người Hướng lão phu nhân đều khẽ biến đổi, sau cũng bước vào theo, vừa nhìn một cái đã thấy Hướng Thư Nhạc với khuôn mặt lấm tấm đốm đỏ.
"Nhị muội muội, ngươi còn không mau tránh đi, ngươi chính là bị bệnh phong đấy, chẳng lẽ ngươi muốn lây bệnh cho Đại Hoàng tử hay sao!" Hướng Hoa Lan đúng lúc hét to lên.
Bệnh phong!
Tạ Duệ gần như là trốn chạy ra khỏi phòng.
Hướng Thư Nhạc nhìn Tạ Duệ chạy đi bèn không cam lòng đuổi theo: "Đại điện hạ, ngươi không cần sợ hãi, bệnh này của Nhạc Nhi có thể chữa, Nhạc Nhi sẽ mau chóng khỏe lên thôi."
"Đúng vậy điện hạ, ngài yên tâm, đây vốn không phải là bệnh phong gì gì đó, chắc chắn Nhạc Nhi sẽ có thể khỏe lại."
Tạ Duệ sợ hãi mở to mắt nhìn gương mặt phủ kín đốm đỏ và vết lở loét của Hướng Thư Nhạc đang liên tục lùi về sau, trước đây hắn ta còn vì muốn thể hiện ở trước mặt Hoàng Thượng nên còn từng chủ động đi theo người đến khu những người mắc bệnh phong đưa đồ thiết yếu cho bọn họ.
Tất nhiên trước khi hắn ta xuất phát, bọn quan binh đã sớm nhốt tất cả đám người bệnh đó ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không để hắn ta tiếp xúc phải bọn họ, chỉ có điều ngàn phòng vạn phòng, vẫn có một tên bệnh bất thình lình chạy ra ngoài.
Cả đời này Tạ Duệ sẽ không bao giờ quên được bộ dạng của cái người mắc bệnh phong kia, giống y như đúc Hướng Thư Nhạc bây giờ vậy!
"Ngươi đừng tới đây! Ngươi đừng tới đây mà!" Tạ Duệ kinh hoảng thét chói tai, nhìn Hướng Thư Nhạc càng ngày càng tới gần bèn chạy đi không thèm quay đầu lại.