Binh mã hai bên cũng sáp vào giao chiến với nhau.
Bạch Trà chưa bao giờ nghĩ đến Mạc Đồ vẫn có thể sống sót, không những vậy, trong tay hắn ta còn giấu giếm nhiều người đến thế!
Binh mã hai bên đánh từ đêm tối đến tận hừng đông, khắp hang động nơi đâu cũng loang lổ vết máu.
Bộ đồ đỏ của Mạc Đồ cũng nhuốm đầy vết máu, không ai có thể phân biệt được rốt cuộc đó là bộ y phục đỏ rực hay là vết máu đỏ tươi chói mắt.
Bạch Trà nhìn từng người của mình lần lượt ngã xuống thì lập tức xoay người muốn chạy, nhưng Mạc Đồ làm sao có thể cho hắn ta cơ hội chạy thoát.
Mạc Đồ phi người tiến lên chặn Bạch Trà lại, thanh kiếm trong tay múa may trong không khí y như đóa hoa kiếm bạc đâm tới Bạch Trà.
Đôi đồng tử của Bạch Trà co lại, nhanh chóng lui ra sau rồi rút thanh đao to ngay bên hông định đánh trả Mạc Đồ.
"Ca ca, Bạch Trà ca ca, các ngươi đừng đánh nữa!" Mạc Khiên bị Mạc Đồ trói tay chân quăng trong một góc hang động nhìn hai người giao chiến nhau thì không khỏi nôn nóng hét to.
Nhưng làm sao hai người họ có thể nghe lọt tai.
Sau một hồi đánh nhau như dầu sôi lửa bỏng, Bạch Trà không đánh lại Mạc Đồ, bị Mạc Đồ một kiếm đánh cho văng mạnh vào ghế lưng hổ.
Bạch Trà loạng choạng muốn đứng dậy, lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi: "Phụt!"
Mũi kiếm trong tay Mạc Đồ chĩa thẳng vào giữa mày Bạch Trà: "Bạch Trà, uổng công nhiều năm qua ta tín nhiệm ngươi như thế, nhưng ngươi lại lựa chọn một con ngõ cụt, ngươi đi chết đi!" Hắn ta không chút lưỡng lự, tàn nhẫn đâm mạnh thanh kiếm dài trong tay xuyên giữa mày Bạch Trà.
Bạch Trà chết không nhắm mắt.
Bạch Trà vừa chết, mấy sát thủ theo đuôi hắn ta đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mạc Đồ thờ ơ nhìn bọn họ: "Trước đây ta đã từng nói với các ngươi, nếu theo ta, thì phải quy phục và trung thành tuyệt đối, nhưng các ngươi không làm được, vậy cũng chỉ có một con đường chết."
Cuộc chém giết vẫn tiếp tục kéo dài, và đến khi mặt trời ló dạng, người của Mạc Đồ đã bắt hết những kẻ phản đồ.
Mạc Đồ lết tấm thân nhuốm đầy máu chầm chậm đi đến trước mặt Mạc Khiên rồi ngồi xổm xuống, nói: "Mạc Khiên, đệ đệ ngoan của ta, ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng rồi." Nói rồi hắn ta vươn bàn tay đầy máu của mình ra, hạ từ từ xuống khuôn mặt trắng nõn của Mạc Khiên, đặc biệt là cặp mắt đang ngấn nước ấy, thật là một đôi mắt xinh đẹp, năm đó hắn ta cũng chính vì đôi mắt này mà mới phải vác thêm một cái mạng trên người.
"Thật là không quen nuôi một con bạch nhãn lang."
Mạc Đồ chống kiếm định đứng dậy, nhưng đột nhiên trái tim lại truyền đến một cơn đau đớn.
"A!"
Mạc Đồ thống khổ kêu lên thành tiếng, cả người té nhào xuống đất.
Cơn đau nhức thấu xương khiến cả người Mạc Đồ co tròn lại, gân xanh trên trán và cổ nổi lên gần như muốn nứt ra.
Mạc Khiên nhìn Mạc Đồ, vẫn là bộ dạng vô hại đó, hắn ta hơi nhích người một chút, sợi dây thừng trói trên người đã lỏng ra.
Hắn ta mở to hai con ngươi vô tội vẫn đang ngấn nước nhìn Mạc Đồ: "Ca ca, huynh sao vậy? Huynh không sao chứ?"
Đôi mắt Mạc Đồ đỏ ngầu mở to trừng hắn ta, gần như là cắn chặt hàm sau: "Ngươi, ngươi đã làm gì ta..." Rõ ràng lúc trở về hắn ta đã cẩn thận khắp nơi, sao có thể vẫn trúng kế quỷ dị của đối phương.
"Ca ca đừng miên man suy nghĩ nữa mà, thứ độc cổ đó, đã tồn tại trong cơ thể huynh từ rất lâu rất lâu rồi nha."
Cơn đau gần như khiến Mạc Đồ mất đi lý trí, hắn ta thật sự đã nuôi một con sói bên người!
Mạc Khiên âu yếm vuốt ve khuôn mặt của Mạc Đồ: "Ca ca, từ nay về sau huynh chỉ là người của riêng mình Khiên ta mà thôi, sau này huynh ở lại Hồng Ma bên ta được không?"
Mạc Khiên trực tiếp ôm Mạc Đồ lên, vẻ mặt ngây thơ dần trở nên dữ tợn.