Hắn ta lạnh lùng nhìn những người ở đây rồi nói: "Độc cổ trong người hắn chỉ có ta mới có thể giải được, nếu không muốn để hắn chết bất đắc kỳ tử, sau này các ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời ta."
"Ngươi thả giáo chủ ra!"
Mạc Khiên tà nịnh cười nhạo: "Từ trước đến giờ Hồng Ma có một quy củ, Hồng Ma lệnh ở trong tay ai, các ngươi phải nghe theo người đó."
Mạc Khiên đặt Mạc Đồ lên chiếc ghế lưng hổ, sau đó lấy ra một khối sắc lệnh bài đỏ thẫm từ trên người: "Hồng Ma lệnh đang ở đây, tất cả nghe lệnh!"
Đám người của Mạc Đồ nhìn chằm chằm vào Mạc Khiên, bọn họ đều là người Hồng Ma, tất nhiên cũng biết quy củ ở Hồng Ma, giống như Mạc Khiên nói, Hồng Ma lệnh ở trong tay ai, bọn họ phải nghe mệnh lệnh người đó.
Trước đây, bọn họ vẫn luôn cho rằng Hồng Ma lệnh ở bên Mạc Đồ.
Tình thế bắt buộc, tất cả sát thủ chỉ có thể khom lưng trước Hồng Ma lệnh.
"Tham kiến giáo chủ."
Mạc Khiên nhìn đám người quỳ trên mặt đất rồi lộ ra một nụ cười hài lòng.
Bên trong Đạc thành, ngay khi cổng thành vừa mở, Tô Oanh lập tức cưỡi ngựa rời khỏi.
Tối hôm qua chim ưng truyền tin vừa bay ra không bao lâu đã rời khỏi ngoài thành, khi ấy cổng thành đã đóng, nàng đành phải quay lại khách điếm chờ, chờ đến trời gần sáng nàng đã lập tức ra khỏi thành trước.
Lần theo thiết bị theo dõi, Tô Oanh dừng lại ngay dưới chân của một ngọn núi hẻo lánh ở ngoại ô thành phố.
Nàng nhìn vào vị trí hiển thị trên thiết bị theo dõi, nếu không có gì sai nói thì bây giờ con chim ưng truyền tin đang ở ngọn núi này.
Đường núi khá dốc, chỉ có thể đi bộ vào.
Tô Oanh xoay người xuống ngựa, sau khi thả ngựa vào không gian thì cuốc bộ lên núi.
Trong hang động, có một gian phòng được treo đầy lụa đỏ, Mạc Khiên mặc hồng y đang vui sướng bước đến trước mặt Mạc Đồ.
Mạc Đồ vô lực nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, cho dù Mạc Khiên tới gần hắn ta cũng thờ ơ.
Mạc Khiên si mê nắm lấy tay Mạc Đồ: "Ca ca, hôm nay là ngày lành của chúng ta..." Hắn ta nhẹ nhàng ghé sát vào tai Mạc Đồ: "Đệ đệ chờ đợi ngày này rất lâu rồi."
Vừa nói, hắn ta đứng thẳng người lên, rồi vươn tay cởi quần áo trên người Mạc Đồ xuống, sau đó lại thay một bộ hồng bào sạch sẽ.
"Mạc Khiên, ngươi giết ta đi!"
Mạc Khiên cười khẽ: "Sao ta có thể bỏ được mà giết ca ca chứ? Đây là điều hoàn toàn không thể xảy ra."
Sau khi Mạc Khiên thay quần áo cho hắn ta xong thì đi ra ngoài.
"Hôm nay là ngày vô cùng vui của bản giáo chủ và ca ca, cho nên tất cả mọi người đều sẽ có thưởng."
Trên mặt mấy sát thủ phía dưới đều tỏ ra một biểu tình rất quỷ dị, bọn chúng đều cảm thấy Mạc Khiên điên rồi, nhưng ai bảo hắn ta có Hồng Ma lệnh trong tay.
"Chúc mừng giáo chủ, chúc mừng giáo chủ."
Tô Oanh rất nhanh đã leo đến giữa sườn núi, có lẽ chim ưng truyền tin cũng ở xung quanh đây thôi.
Nhưng nàng nhìn những ngọn núi và rừng cây trơ trụi khắp nơi, nơi này sao có thể có dân cư sinh sống?
Tô Oanh đi vòng quanh bốn phía, xác định được một vị trí cách gần chú chim ưng truyền tin gần nhất, nhưng khắp nơi này đều được bao quanh bởi mấy tảng đá, làm gì có nơi nào có thể giấu người.
Tô Oanh cúi đầu nhìn xuống mặt đất, phát hiện cách đó không xa có vài vệt máu rải rác, nàng đi dọc theo vệt máu xuống dưới, đi mãi tới tận sau núi thì phát hiện nơi đây có một khối đất mới được lấp vào.
Tô Oanh xới nhẹ lớp đất mới ra thì thấy, bên trong là từng khối thi thể đã cứng ngắt, nhưng vẫn có thể nhìn ra bọn họ chết chưa được bao lâu.
Nàng lại bước dọc theo vết máu đi tới phía trước, vết máu không thể nào tự nhiên xuất hiện được, nhất định phải có cơ quan nào dẫn đến đâu đó.
Cuối cùng, nàng cũng tìm được một tảng đá không rõ ràng, duỗi tay định di chuyển tảng đá nhưng phát hiện tảng đá đã được cố định, nàng thử xoay tròn cục đá, chỉ nghe thấy "cùm cụp" một tiếng, dưới chân đột nhiên một cơn rung động dữ dội.