Tô Oanh nhanh chóng lui ra sau, nhưng chỉ trong chốc lát, nơi nàng vừa dẫm chân lên đã lộ ra một lối vào.
Tô Oanh đi tới trước cửa, lấy công cụ chiếu sáng từ trên người ra rồi chậm rãi bước vào.
Phía dưới lối vào là một cầu thang đá rất dài, đi bộ khoảng chừng gần mười lăm phút, nàng mới đi tới trước một cánh cửa đá.
Sau khi kích hoạt cơ quan của cánh cửa đá, Tô Oanh đi vào.
Ngay khi cửa đá vừa được mở ra, vô số mũi tên vụt bay về phía nàng.
Tô Oanh cau mày, thân hình nhanh chóng lập tức trốn vào trong không gian.
Sau đó lấy một cái áo chống đạn từ trong không gian ra mặc vào rồi mới ra ngoài lần nữa.
Vừa mới bước ra, Tô Oanh đã nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía mình, có lẽ là người trong động nghe thấy âm thanh nên mới tới đây kiểm tra tình hình.
Tô Oanh nấp đằng sau cửa đá, vừa ngó qua đã thấy hai bóng người chạy tới.
Nàng thừa dịp lúc hai người không chú ý đã nhanh chóng đánh bất tỉnh một tên, khi người còn lại nghe thấy tiếng động quay người định hành động thì con dao găm của Tô Oanh đã dí sát vào cổ cậu ta.
Kẻ tới tức khắc cứng đờ, chẳng dám nhúc nhích một li.
"Nơi này là cứ điểm Hồng Ma đúng không? Mạc Đồ đâu?"
Đồng tử của kẻ tới hơi co lại, cắn răng không chịu hé miệng, Tô Oanh giơ tay tát cho cậu ta một bạt tai.
"A!"
Người đã bị nàng đánh bò lăn xuống đất, trong miệng lập tức tràn ngập mùi vị tanh ngọt.
Tô Oanh đạp một chân lên ngực cậu ta: "Nếu ta đã dám một mình tìm được nơi này, chứng tỏ ta có khả năng khiến tất cả người bên trong vạn kiếp bất phục, nếu ngươi không muốn chết thì thành thật chút cho ta."
Kẻ tới vốn chỉ coi Tô Oanh là một đứa con gái mảnh mai yếu ớt, nhưng một bạt tai ấy vừa giáng xuống đã khiến đầu cậu ta gần như bị đánh đến choáng váng.
"Ngươi cũng biết nơi này là cứ điểm Hồng Ma, bên trong có biết bao cao thủ..."
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, Mạc Đồ đâu?" Tô Oanh không kiên nhẫn cắt ngang lời cậu ta.
"Ở, ở trong động."
Một tay Tô Oanh xách người cậu ta lên: "Dẫn đường."
Tên sát thủ nọ tuy không rõ Tô Oanh chi tiết lắm, nhưng như cậu ta nói, trong động này có nhiều sát thủ như vậy, cậu ta không tin Tô Oanh thật sự có thể trốn thoát!
Nghĩ như vậy, người nọ dẫn Tô Oanh vào trong động suốt một đường.
Sơn động này sâu và to hơn nàng tưởng tượng, sau khi qua một cánh cửa đá, một địa cung rộng lớn xuất hiện trước mắt nàng.
Tên sát thủ kia nhân lúc Tô Oanh không chú ý, cậu ta lập tức đẩy tay nàng ra rồi xoay người bỏ chạy.
Tô Oanh nhìn bóng lưng hắn ta chạy thoát cũng không đuổi theo, nàng cố ý để cậu ta chạy trốn, nàng cần phải để người nấp trong chỗ tối đi ra.
Xung quanh đột nhiên rơi vào bóng tối, tối đến độ giơ tay không thấy năm ngón, nhưng Tô Oanh đã sớm đeo kính nhìn đêm lên, sau khi ánh sáng tối dần, nàng bèn vội chạy tới sau lưng chiếc ghế lưng hổ trong sơn động rồi chui vào không gian.
Trong bóng đêm, vô số mũi tên bay vụt ra, bắn loạn xạ trong hang động, với cường độ bắn mũi tên như vậy, dù có là cao thủ cũng có thể bị bắn thành cái rổ!
Sau một trận mưa mũi tên, người ẩn nấp trong bóng tối mới đi ra từ chỗ cao: "Thắp đuốc lên xem xem người đã chết hay chưa."
"Dạ."
Trong động dần khôi phục ánh sáng, nhưng bên trong một hang động to như vậy ngoài mấy mũi tên nằm vươn vãi trên mặt đất thì cái gì cũng không có, chẳng thấy Tô Oanh đâu.
Người nọ không nhìn thấy Tô Oanh thì kinh ngạc không thôi: "Điều này không có khả năng, người đã đi đâu rồi? Cửa đá vẫn không mở ra, nàng căn bản không thể rời đi."
Trong lúc nói chuyện, có người đã mở cánh cửa đá sau chiếc ghế lưng hổ và đi ra ngoài, sau đó lại một vòng tìm người khắp nơi, sau khi xác định không thấy bóng dáng Tô Oanh, bọn họ mới nhận ra thực lực của Tô Oanh không thể coi thường: "Đi, lập tức báo ngay cho giáo chủ có người xâm nhập vào động."
"Dạ."