Mọi người nhìn chằm chằm Mạc Đồ, ánh mắt như muốn nói: Giáo chủ, nếu người bị uy hiếp thì chớp mắt đi!
Nhưng Mạc Đồ không chớp mắt một cái nào.
Tô Oanh lấy Hồng Ma lệnh trong người ra: "Hồng Ma lệnh ở đây, mọi người nghe lệnh."
Mọi người nhìn thấy Hồng Ma lệnh trong tay Tô Oanh thì nhao nhao quỳ xuống: "Tham kiến giáo chủ."
"Từ hôm nay trở đi, mỗi một đơn hàng Hồng Ma nhận đều phải thông qua Mạc Đồ. Nếu phát hiện có người tự ý nhận việc, giết không tha!"
Lúc trước Mạc Đồ chưởng quản Hồng Ma cũng không cho phép giáo độ tự ý nhận đơn, thế nên mọi người nhanh chóng chấp nhận mệnh lệnh này.
"Còn nữa, Hồng Ma nhất định không được tham dự tranh chấp giữa các quốc gia, nhất là những đơn hàng ám sát thế gia vọng tộc cũng không được nhận."
Không được nhận đơn hàng của giới quyền quý vậy chẳng phải sẽ kiếm được ít tiền hơn sao? Dù gì giới thế gia cũng ra tay rất hào phóng.
"Đây là mệnh lệnh!"
Mặc dù có bất mãn nhưng vì bị Hồng Ma lệnh ép buộc, tất cả mọi người vẫn cao giọng nhận mệnh.
"Những lúc bản giáo chủ không có mặt ở đây, tất cả các ngươi đều phải nghe lệnh Mạc Đồ."
Nói xong, Tô Oanh đứng lên sải bước đi ra phía sau đám người.
Mọi người đang khó hiểu thì nhìn thấy Tô Oanh cầm một vật kỳ quái ấn lên cổ bọn họ, có người lập tức phản ứng muốn tránh đi nhưng lại bị Tô Oanh giặt phắt lại cài lên cổ họ.
"Á!"
Đám người đau đớn kêu lên, khó hiểu giơ tay ra sau cổ nhưng sờ một hồi vẫn chẳng thấy gì.
"Giáo chủ làm cái gì vậy?"
"Không có gì, đây là quá trình mà mỗi một thủ lĩnh nhỏ của Hồng Ma sẽ phải trải qua trong tương lai, để phòng ngừa việc có người không nghe lời."
Nói xong, Tô Oanh khẽ búng búng ngón tay.
Toàn thân mọi người run lên, một cơn đau nhức nhanh chóng truyền từ cổ ra khắp người, cơn đau đớn khiến bọn họ run lẩy bẩy, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Mạc Đồ biến sắc, ánh mắt nhìn Tô Oanh cũng thay đổi, hắn ta càng lúc càng không hiểu rõ nàng như trong tưởng tượng của hắn.
Tô Oanh bước đến bên cạnh Mạc Đồ: "Ngươi muốn không?"
Nhìn những người bên dưới đau đớn đến vặn vẹo, Mạc Đồ tất nhiên không muốn!
Tô Oanh mỉm cười, cất đồ đi: "Mạc Đồ, hy vọng ngươi không cô phụ sự tín nhiệm của ta."
Mạc Đồ khẽ gật đầu: "Bọn họ trúng độc sao?"
"So với trúng độc còn lợi hại hơn." Tô Oanh lại vỗ tay, cơn đau đớn của mọi người nhanh chóng rút đi.
Sau khi bị tra tấn một lượt, ánh mắt những người này nhìn Tô Oanh đã thay đổi.
"Chúng ta chỉ là cộng sự mới, ta tin các ngươi cũng không tin tưởng người giáo chủ như ta cho lắm, ta cũng vậy. Thế nên ta đã đánh dấu ấn ký chỉ thuộc về bản giáo chủ lên người các ngươi. Yên tâm, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lệnh, các ngươi sẽ không phải hưởng loại đau đớn này lần thứ hai. Nhưng nếu có người điếc không sợ súng thì cũng đừng trách ta không khách khí."
Loại đau đớn này chắc chắn đáng sợ hơn bất kỳ loại cực hình nào, những người kia nhao nhao quỳ xuống đất bộc lộ tấm lòng chân thành: "Giáo chủ yến tâm, chúng thuộc hạ nguyện bán mạng vì người, tuyệt không dám có lòng phản bội."
Sau khi bàn giao công việc, Tô Oanh để mọi người rời đi, huyệt động lớn như vậy chỉ còn mỗi Tô Oanh và Mạc Đồ: "Ngày mai ta sẽ lên đường rời khỏi Đạc thành, chuyện bên này sẽ giao hết cho ngươi."
"Giáo chủ thật tin tưởng ta."
Tô Oanh hơi nghiêng đầu nhìn hắn ta, nói: "Tất nhiên, dù gì ngươi cũng bị hạ Phệ Tâm cổ, nếu không uống thuốc của ta thì cũng không sống quá một năm."
Mạc Đồ biến sắc, hai bàn tay trong ống tay áo siết chặt lại: "Ta thật sự không thể tin được đường đường quốc mẫu của một nước lại có năng lực này, rốt cuộc tại sao ngươi lại biết những chuyện này?"
Tô Oanh xoay người hắn ta lại, bẻ hai nắm đấm ra, từ lòng bàn tay và mắt cá chân hắn ta có một đường dây màu đỏ chạy thẳng vào tim.