[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 861 - Chương 861: Phệ Tâm Cổ (2)

 Chương 861: Phệ Tâm Cổ (2) Chương 861: Phệ Tâm Cổ (2) Chương 861: Phệ Tâm Cổ (2)

"Sau khi trúng Phệ Tâm cổ, lòng bàn tay sẽ xuất hiện một sợi dây đỏ nhạt, theo sự ăn mòn của cổ trùng, sợi dây đỏ trên tay ngươi sẽ càng lúc càng sâu, chờ sau khi dây đỏ lan đến tim, ngươi sẽ đau đớn mà chết. Đây có lẽ là nguyên nhân ngươi bạc đầu sau một đêm.

Thấy Tô Oanh nắm bàn tay hắn ta, Mạc Đồ muốn nắm lấy bàn tay Tô Oanh nhưng lại bị nàng tránh được.

"Ha ha ha, giáo chủ, ngươi biết từ lúc nào vậy?"

Ngay lúc Tô Oanh tình cờ nhìn thấy sợi dây đỏ trong lòng bàn tay hắn ta trên thuyền nàng còn tưởng mình nhìn nhầm, về sau mới phát hiện đó là quả thực là sợi dây đỏ trải từ trong ra ngoài.

Đặc điểm bên ngoài của một người có liên quan mật thiết đến những thay đổi bên trong, thế nên lúc đó nàng đã tìm cơ hội làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho hắn ta, những chuyện này Mạc Đồ hoàn toàn không hề biết.

Lúc kiểm tra đến trái tim nàng đã phát hiện bất thường, sau đó mới phát hiện đó là triệu chứng của Phệ Tâm cổ.

"Ngươi nói xem ngươi bị người ta hận đến mức nào kìa, Phệ Tâm cổ này chí ít cũng phải ở trong cơ thể ngươi mười năm thì sợi dây đỏ này mới dài như vậy. Đừng nhìn nó hiện ra một thời gian dài như vậy mà lầm, sau khi nó xuất hiện thì tính mạng ngươi cũng bắt đầu đếm ngược, nó sẽ lan ra với tốc độ ngươi không thể tưởng tượng nổi. Chính ngươi cũng biết thứ này tồn tại, nếu không cũng luôn mang theo xạ hương để ức chế sự phát triển của nó, Phệ Tâm cổ ghét mùi xạ hương nhất."

Mặc dù túi hương không thể khiến Phệ Tâm cổ biến mất hoàn toàn nhưng có thể ngăn chặn sự phát triển nhanh chóng của nó.

Nhưng thứ này dùng nhiều quá sẽ hại thân, mà sau khi cổ trùng miễn dịch với mùi hương này thì nó sẽ mất tác dụng.

"Cho dù ngươi mất trí nhớ cũng vẫn mang túi hương theo, chứng mình loại cổ này đã trở thành một loại chấp niệm đối với ngươi. Để ta đoán xem, cái thứ này là do vị đệ đệ ngươi yêu thương nhất hạ phải không?"

Tô Oanh cứ nói một câu thì sắc mặt Mạc Đồ lại trắng thêm một phần, đôi môi hồng nhạt cũng dần mất đi nhan sắc.

"Vậy mà ngươi lại biết hết..." Đôi mắt đào hoa của hắn ta dần phiếm hồng, như thể đáng kìm nén nỗi thống khổ cực lớn, một cơn đau nhức truyền đến từ trái tim. Hắn ta ôm ngực, lông mày vặn vẹo nhăn nhó.

Thấy thế, Tô Oanh tranh thủ bóp miệng hắn ta rồi nhét một viên thuốc vào: "Đừng tìm chết, loại cổ này kiêng kỵ nhất là tâm trạng dao động lớn, nếu ngươi không muốn đi gặp Diêm Vương thì mau tỉnh táo lại cho ta."

Nước mắt chảy dọc theo gương mặt hắn ta, hắn ta quỳ một chân xuống đất, giọng nói như thể phát ra từ trong cổ họng: "Lúc ta đem nó về, nó vẫn là một đứa trẻ, cả ngày chạy theo sau lưng ta gọi: Ca ca, ca ca..."

Cũng vì một tiếng ca ca này mà trái tim cứng rắn của hắn ta dần dần mềm xuống.

Chẳng qua hắn ta không thể ngờ được ngay cái ngày hắn ta đưa đứa trẻ đó về, nó đã hạ cổ hắn ta!

Mùi vị đắng chát của viên thuốc tan ra trong miệng nhưng hắn ta lại cảm thấy nó còn chẳng bằng một nửa nỗi đau trong lòng hắn ta!

Tô Oanh bước ra sau lưng Mạc Đồ, đầu ngón tay khẽ điểm vào vài huyệt đạo trên bả vai, buộc hắn ta thả lỏng để giám bớt gánh nặng cho trái tim.

"Những kẻ phản bội thì không đáng phải lưu luyến."

Mạc Đồ cười đau đớn: "Đó là vì ngươi không phải trải qua nỗi đau như vậy, sao ngươi có thể hiểu được nỗi thống khổ của ta chứ?"

Đầu ngón tay Tô Oanh khựng lại, vẻ mặt không thay đổi rút tay về, nàng bật cười trào phúng, chưa từng trải qua?

Từ năm nàng bắt đầu hiểu chuyện đã biết cái gì là phản bội, cái gì là giết chóc, cái gì là mềm lòng sẽ chết không toàn thây!

Lúc đầu, nàng sẽ đau lòng, sẽ tức giận, lại càng không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn hiểu ra, mọi tình cảm đều sẽ bị đánh bại bởi nhân tính chân thật nhất.

Bình Luận (0)
Comment