"Ngươi lập tức truyền tin đi hỏi rõ, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Tuân lệnh."
Sau khi chủ sự lui ra, đôi mắt Tiêu Tẫn dần trở nên lạnh lùng.
Trương Thư Minh cảm thấy đây nhất định lại là một trò lừa bịp, giống như lần trước vậy.
"Hoàng thượng, an tâm chớ vội."
Tiêu Tẫn bưng chén trà trên bàn lên để bình tĩnh lại, nhưng trái tim đập bất an trong lồng ngực bán đứng cảm xúc của hắn, không biết tại sao, hắn lại cảm thấy chuyện này rất có thể là thật.
"Đi, lấy tấm bản đồ lớn nhất tới cho trẫm."
"Vâng."
Trương Thư Minh bước đến kệ sách, cầm lấy tấm bản đồ lớn nhất từ trên xuống, bước đến mở ra trên long án.
Đôi mắt đen của Tiêu Tẫn nhanh chóng đảo qua nó, đầu ngón tay thon dài vẽ một đường cong trên bản đồ.
"Bọn họ không hề tìm được tung tích của Hoàng hậu ở chung quanh Thương Giang, sau đó Giang Dương nói rất có thể người đã bị trôi tới cửa sông, cuốn tới biển. Nếu như thật sự bị cuốn tới biển, thời tiết này ở biển sẽ có dòng chảy, dòng chảy sẽ cuốn người đi, không chừng sẽ tới cửa biển của nước Tấn."
Trương Thư Minh nghe lời Tiêu Tẫn nói, trong lòng thở dài, cảm thấy Hoàng thượng thật sự điên rồi, lùi một vạn bước mà nói, cho dù Hoàng hậu thật sự bị cuốn tới biển, người làm sao có thể sống sót? Ai có thể còn sống khi bị cuốn từ đầu Thương Giang đến cuối Thương Giang chứ?
Trương Thư Minh cảm thấy đây là tâm ma của Tiêu Tẫn, nhưng không ai có thể khiến hắn tỉnh lại, chỉ có hắn mới có thể tự thoát ra.
Tiêu Tẫn không quan tâm người khác nghĩ gì, hắn chỉ biết là, chỉ cần còn chút khả năng, hắn sẽ không từ bỏ tìm kiếm.
"Ngươi lập tức truyền tin cho Vương Túc, để Vương Túc chạy tới biên giới hai nước Sở, Tấn trong thời gian ngắn nhất, đi tra xem chuyện gì xảy ra."
Trước đây hắn đã phái Vương Túc đi tìm kiếm tung tích của Tô Oanh ở gần cửa biển, khoảng cách từ bên Vương Túc qua đó là gần nhất.
Trương Thư Minh không dám phản bác, ngoan ngoãn lên tiếng đáp lại rồi lui ra.
Vào buổi tối ngày thứ ba, đám người Tô Oanh nhận được thư hồi âm.
Nội dung bức thư hết sức ngắn gọn, hỏi Chu Khinh làm sao biết được chuyện này.
Chu Khinh nhìn thư hồi âm, lại nhìn Tô Oanh, như đang hỏi nên trả lời thế nào.
Tô Oanh lại nói: "Nói với hắn ta tin là giả, có người cố ý tung tin giả, đã bị ngươi nhìn thấu."
Chu Khinh cực kỳ ngạc nhiên, không hiểu được ý đồ của Tô Oanh.
Chu Khinh tất nhiên không hiểu, nếu trong bọn họ không có gian tế, thì nàng nhất định sẽ đích thân viết thư hồi âm nói cho Tiêu Tẫn nàng còn sống.
Nhưng bây giờ trong bọn họ có gian tế, tin Chu Khinh truyền về rất có thể sẽ bị những người khác biết, nếu những người đó lợi dụng tung tích của nàng gây chuyện, vậy người thực sự quan tâm đến sống chết của nàng rất có thể cũng sẽ bị lợi dụng, sẽ dẫn đến những hậu quả không đáng có, nàng vẫn định chờ trở lại kinh thành lại nói.
Chu Khinh không vội viết, mà là nghi ngờ hỏi Tô Oanh: "Ngươi đã tìm được tung tích của Hoàng hậu nương nương sao?"
Tô Oanh kiên định nói: "Tìm được."
Chu Khinh càng kinh ngạc hơn, đã tìm được tại sao còn phải nói dối?
"Làm theo lời ta nói, không sai, viết đi."
Chu Khinh nửa tin nửa ngờ.
Tô Oanh chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Chuyện phó chủ sự ở đây là gian tế, sau khi tin tức của hắn truyền về nhất định phải có người tiếp ứng, ngươi dám chắc người tiếp ứng hắn không hề ẩn núp trong số những người các ngươi tín nhiệm?"
Chu Khinh nghe vậy mới hiểu, nàng làm vậy vì sợ có người sẽ gây bất lợi cho Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Sau khi viết xong, Chu Khinh gửi tin đi.
"Ngươi thật sự tìm được Hoàng hậu nương nương sao?" Thật ra, nàng ta muốn hỏi là, Hoàng hậu nương nương bị nước lũ cuốn đi đó, người còn có thể sống sót sao?
Nhưng Tô Oanh khẳng định: "Tìm được."
Chu Khinh thức thời không hỏi người ở đâu, đó không phải việc nàng ta có thể biết.