Nếu nàng nhớ không lầm thì trước hừng đông là có thể rời khỏi sa mạc.
Càng tới gần rìa sa mạc thì Tô Oanh càng gặp được nhiều thi thể hơn, trong đó còn có rất nhiều thi thể đã bị dã thú ăn thịt, đều không còn hoàn chỉnh.
Nàng lấy một cái túi nước trên người xuống rồi đổ nước vào lòng bàn tay cho hai con sói nhỏ uống, dường như hai con sói nhỏ có thể cảm nhận được sát khí trên người Tô Oanh rất mạnh nên căn bản không dám lỗ mãng, thấy có nước thì đều ngoan ngoãn uống.
Đi về phía trước hơn nửa canh giờ thì nàng đã rời khỏi sa mạc.
Dù đã gần sáng nhưng trời vẫn cực kì tối, ánh trăng ẩn vào trong mây nên cũng không nhìn thấy gì trên con đường phía trước.
Tô Oanh mở đèn pha ra, đột nhiên chiếu sáng trúng một cái thi thể treo ở trên cây.
Ấn đường của Tô Oanh giật giật, đi về phía bên kia, thi thể treo ở trên cây đã bị gió thổi thành cái xác khô từ lâu.
Nàng tiếp tục đi về phía trước, vào lúc hừng đông thì nàng đã nhìn thấy cửa thành của Lạc Thành ở phía xa.
Nàng cất đồ vào không gian và dắt một con ngựa ra, khi tới gần cửa thành thì nàng phát hiện có đầy người đang vây quanh bên ngoài.
Bọn họ đều ngồi canh ở ngoài cửa thành, chờ đợi cửa thành mở ra.
Tô Oanh đi đến trước mặt một bà cô đang ôm một đứa bé, bà cô kia thấy có người tới gần thì liếc mắt nhìn Tô Oanh với vẻ mặt chết lặng, thấy nàng ăn mặc sạch sẽ còn dắt một con ngựa thì đáy mắt lập tức hiện lên ánh sáng.
"Xin công tử tốt bụng thương xót, đã mấy ngày rồi hai bà cháu chúng ta chưa được ăn gì, cầu xin công tử có lòng tốt cho hai bà cháu ta một miếng ăn." Đứa bé mà bà cô ôm trong lòng nhìn cũng chỉ khoảng hai ba tuổi, bởi vì đói khát trong thời gian dài dẫn tới suy dinh dưỡng khiến bụng cậu bé thoạt nhìn phình lên.
Bà cô vừa lên tiếng thì người ngồi ở xung quanh lập tức nhìn về phía Tô Oanh, so sánh giữa Tô Oanh và những người gầy yếu khô vàng và quần áo tả tơi như bọn họ thì Tô Oanh đứng ở chỗ này có vẻ không phù hợp lắm.
Tô Oanh thấy những người như xác sống này giống như có thể khởi xướng tấn công nàng bất cứ lúc nào.
"Trên người ta không có đồ ăn, nhưng ta là một đại phu, ta thấy cháu của ngươi nhìn không được thoải mái lắm, tìm một chỗ mát mẻ để ta xem cho cậu bé một chút."
Bà cô nghe Tô Oanh nói như vậy thì cảm kích nói lời cảm ơn.
Tô Oanh nhìn xung quanh, dẫn bà cô đến một nơi ít người, nhưng do nàng dắt một con ngựa nên thật sự quá dễ thấy, mặc kệ đi đến đâu thì cũng đều có vô số đôi mắt không rõ nhìn nàng.
Sau khi Tô Oanh buộc ngựa ở chỗ cách đó không xa thì mới đến trước mặt bà cô, ôm đứa bé từ trong lòng bà cô ra và kiểm tra cho cậu bé.
"Đứa nhỏ này nhìn không khỏe lắm, có bệnh gì nên không được thoải mái sao?"
"Có, có, đã nóng mấy ngày nay rồi, nóng lên rồi lại hạ xuống, còn run rẩy nữa, vào ban ngày có khi còn sùi bọt mép, quả thật là dọa chết người rồi, công tử, chắc chắn ngài phải cứu đứa bé đáng thương này của ta."
Tô Oanh vừa nghe thấy tình trạng bệnh thì nhíu mày, nghe thấy tình trạng bệnh này giống với bệnh sốt rét, sau khi mạt thế bùng nổ đủ loại virus kì lạ thì bệnh sốt rét không tính cái gì cả, nhưng vào thời đại này thì giống như bệnh nan y vậy.
Tô Oanh nghĩ một lát rồi nói: "Tình hình của cháu trai của ngươi không được tốt lắm, không thể chữa trị dễ dàng được, nếu sáng sớm mai mở cửa thành thì ta sẽ dẫn các ngươi vào thành xem trước."
Bà cô nghe thấy Tô Oanh nói như vậy thì cực kì cảm kích, dập đầu cảm ơn nàng.
Tô Oanh ấy một chút lương khô từ trên người ra đưa cho đại nương: "Ăn trước một chút đi, trên người của ta cũng không nhiều lắm."